Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 241

Cập nhật lúc: 2024-10-04 15:01:05
Lượt xem: 75

Không chỉ có Lý Đại Trí, con trai của bà mối Vương là Lý Khai Minh cũng được một chiếc đèn hoa, nhưng không phải giải câu đố được, mà là vì hắn thích chiếc đèn đó nên bỏ tiền ra mua.

Trừ đèn hoa, đồ ăn, sau đó Loan Loan còn nhìn thấy đoàn diễn tạp kỹ, người đứng xem đông nghịt, tiếng hò reo cổ vũ không ngớt, vô cùng náo nhiệt.

Đi dạo một vòng trong hội đèn lồng, rồi Bách Thủ, Loan Loan, cùng Lai Sinh đi đến bờ sông để thả đèn. Các loại đèn đẹp như hoa sen cứ lấp lánh, lững lờ trôi theo dòng nước, tỏa sáng như những vì sao rực rỡ sáng ngời trên bầu trời, khiến cho lòng người rạo rực.

Thả đèn xong, Lai Sinh lại la hét còn muốn xem xiếc, vì thế ba người lại đi xem diễn xiếc ảo thuật rồi mới từ từ rời khỏi lễ hội đèn lồng náo nhiệt mà về.

Bách thủ vừa dắt xe trâu định rời khỏi trấn thì gặp hai nha dịch mà hắn quen.

Một người họ Tạ, một người họ Mã, hai người đều cao lớn như Bách Thủ.

Vì bội phục tài b.ắ.n cung của Bách Thủ, cũng cảm thấy tính cách hắn có thể kết giao, nên không đợi Bách Thủ mở miệng, hai người đã tới chào hỏi trước.

“Bách Thủ huynh đệ vừa đi xem xong hội đèn lồng rồi à?”

Nhìn thấy hai người Bách Thủ cũng rất vui: “Đúng vậy, Tạ đại ca. Mã đại ca.” Lại thấy trên người hai người vẫn mặc trang phục nha dịch, hắn kinh ngạc nói: “Tối nay là phiên trực của hai vị đại ca à?”

“Đúng vậy, ngày hội như thế này nhưng hai chúng ta cũng không được nghỉ, còn phải đi trực.” Tạ Thiên bất đắc dĩ cười nói. Mã Nhạn ở bên cạnh cũng cười phụ họa.

May mà chỗ này nhỏ, chờ hội đèn lồng kết thúc thì bọn họ còn có thể tìm cơ hội về nhà nghỉ ngơi một chút, chứ nếu là loại địa phương như ở kinh thành, trách nhiệm sẽ lớn, sợ là đến cả mắt cũng chẳng được chớp đấy.

Ba người còn nói vài câu rồi Tạ Thiên và Mã Nhạn đi tới bờ sông, Bách Thủ, Loan Loan và Lai Sinh thì rời khỏi chợ.

Hội đèn lồng rất đông người, người nào cũng cố gắng thưởng thức. Sớm tách khỏi nhà Nguyên Bảo và nhà Thạch Đầu, lúc này trên đường về chỉ có ba người bọn họ, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể gặp vài người đi xem hội đèn lồng về. Đi được nửa đường, nhà Thạch Đầu và nhà Nguyên Bảo đã đuổi kịp bọn họ. Cả hai nhà cũng không vội, nên lại từ từ đi cùng ba người nhà Loan Loan về thôn.

Tối nay họ gặp được khá nhiều người quen trong hội đèn lồng, nhưng lại không gặp Vương Lý và Vương Tiểu Thảo. Cũng không biết mấy người đó ruốt cuộc là có đến hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-241.html.]

Qua tết Nguyên tiêu, không khí ngày tết cũng bớt đi nhiều. Mà vừa qua tháng giêng không bao lâu, Mai Tử đã sinh một đôi song sinh nam. Cả nhà Vương Bảo Sơn đều vui mừng, tươi cười đến mức không khép miệng lại được. Mai Tử cũng xem như may mắn, tuy nàng bị giày vò suốt một ngày một đêm nhưng trong lúc sinh con không xảy ra bất trắc gì.

Cha Bảo Sơn đặt cho hai đứa con trai, một đứa tên là Vương Đại Bảo, một đứa tên là Vương Tiểu Bảo, đều là những cái tên rất có thú vị.

Trong thôn sinh được không ít bé trai, nhưng sinh đôi như vậy thì mấy thế hệ rồi vẫn chưa có, vì thế đây xem như một chuyện vui của Dương gia thôn.

Đến đầy tháng của đứa bé, gần như toàn bộ người trong thôn đều đến, nhìn hai đứa trẻ trắng trẻo hồng hào chu môi khỏi phải nói chúng đáng yêu thế nào, ai thấy cũng xuýt xoa khen.

Chỉ có mẹ Lan Hoa là có vẻ lơ đễnh không quan tâm. Người cầu thì không được, người không tốn chút tâm tư thì lại sinh được hai đứa, thế thì sao có thể không khiến lòng nàng có khó chịu. Trước mặt Bảo Sơn nàng không tiện nói gì, nhưng sau lưng lại chê cười, nàng cười Mai Tử sinh có nhiều con trai hơn nữa, thì cũng không phải chỉ là một nữ nhân tái giá thôi sao.

Mọi người đều nói nàng không ăn được nho thì chê nho chua, bản thân nàng lại không chịu thừa nhận. Đến ngày đầy tháng đó, nàng cùng mọi người đi xem hai đứa trẻ, tuy là sinh đôi, nhưng hai thằng nhỏ này lại không gầy chút nào, mặt mũi có mấy phần giống Mai tử, lớn lên nhất định là hai thằng bé tuấn tú.

Mẹ Lan Hoa nhìn mà không thể dời mắt, đợi lúc không có ai, lại lặng lẽ lôi kéo Mai tử hỏi nàng có bí phương sinh con gì không? Nàng không cầu được song sinh nam, chỉ cần một đứa là đủ, khiến cho Mai tử vô cùng lúng túng!

Hai năm nay quan hệ trong thôn đã dịu đi không ít, nhiều người là vì mỗi năm hai lần đi theo Loan Loan đến thôn trang làm việc, có những người bình thường khó có dịp gặp nhau, hay những người có ít nhiều vài mâu thuẫn nhỏ cũng đều bắt đầu gần gũi nhau. Thấy Mai tử sinh đôi, tất cả mọi người đều tới giúp đỡ, thân thích của nhà Bảo Sơn thấy thế thì luôn miệng khen người Dương gia thôn nhiệt tình.

Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu ở trong đội ngũ giúp đỡ, Loan Loan thân thể bất tiện, nên vẫn ở trong nhà nói chuyện với Mai Tử. Hai thằng nhỏ bộ dạng giống nhau như đúc, b.ú sữa no lại vù vù lăn ra ngủ, ai nhìn thấy cũng thích. Nàng không ôm hai đứa trẻ, một là vì hiện tại thân thể lóng ngóng, hai là trước đây vào lúc Vương Lý sinh, mẹ nàng từng nhắc nhở phụ nữ có thai không thể đi ôm trẻ sơ sinh nhà người khác.

Cho nên, nàng chỉ ngồi bên cạnh, chờ hai đứa bé tỉnh dậy, nàng lấy đồ chơi không ngừng trêu chọc hai đứa bé, đáng tiếc trẻ con lúc này mới một tháng, trừ ăn ra thì chính là ngủ, nên không có phản ứng nhiều với những thứ khác.

Trong nhà náo nhiệt, người vào xem hai đứa bé đương nhiên cũng nhiều. Mọi người đều nói hai đứa bé này bộ dạng chỉnh tề, sau này lớn lên nhất định sẽ rất anh tuấn. Về sau Mai tử lại nói với Loan Loan: “Thật ra thì ta cũng không hy vọng gì nhiều, chỉ mong hai đứa con có thể vui vẻ khỏe mạnh mà lớn lên, sau này có thể có một cuộc sống hạnh phúc là được rồi.”

Loan Loan không khỏi gật đầu.

Có con rồi nàng mới hiểu cảm nhận của cha mẹ, thực không dám mong con cái sau này có thể thành long thành phượng hay có thể cho mình một cuộc sống an nhàn lúc già, mà nàng chỉ hy vọng chúng có thể vui vẻ khỏe mạnh lớn lên, sau này có một gia đình hạnh phúc. Đây chính là nguyện vọng lớn nhất của những người làm cha mẹ.

Trên đời này chỉ có hạnh phúc là thứ hy vọng khó khăn và xa vời.

Sau khi xuân sang, tiết trời đã dần ấm áp hơn, Loan Loan cởi áo bông nặng nề xuống, quần áo trước kia nàng đã không mặc được nữa, nên Bách Thủ đến chợ nhờ người đặc biệt may cho nàng một bộ rộng thùng thình. Nhưng một bộ thì không đủ mặc, quần áo mặc khi mang thai lại rất rộng, nàng sợ là sau này không mặc được nữa, mà nàng thì không muốn lãng phí, thế là lúc cần tắm rửa, nàng lại lấy quần áo của Bách Thủ mặc vào.

Loading...