Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 240: Nguyên tiêu

Cập nhật lúc: 2024-10-04 12:43:46
Lượt xem: 76

Mùng ba tết, cả nhà Loan Loan ở trong nhà cả ngày, đến mùng bốn là ngày cúng ông táo để đón ông táo về. Ngày này, tất cả mọi người đều phải ở trong nhà, vì Táo quân sẽ đi kiểm nhân khẩu. Bách Thủ chuẩn bị các loại hoa quả tươi, thắp hương, đốt nến, đốt pháo để nghênh đón Ông táo về.

Đến mùng năm là ngày khai trương đầu năm, Bách Thủ và Lai Sinh ở trong nhà quét dọn một lượt, quét tất cả rác rưởi ra ngoài. Cho đến ngày mùng bảy, nữ nhân không thể động vào kim chỉ, kéo, có con thì không thể phạt con. Qua ngày đó mọi người mới có thể qua lại tới lui.

Tới mười lăm là tết Nguyên tiêu. Năm nay Loan Loan và Bách Thủ không đi các chùa miếu ở trấn trên, ở đó chật hẹp, lại quá đông người nên hai người đều không yên tâm. Nhưng buổi tối ở trên thị trấn có tổ chức hội đèn lồng, còn có cả thả đèn trên sông, cho nên hai người quyết định năm nay sẽ đi xem hội đèn lồng.

Ngày mười lăm, mọi người đều ăn cơm chiều từ rất sớm. Chờ Bách Thủ thu dọn xong, phía ngoài sân, trên các con đường thôn đã lục tục có tiếng trò chuyện, tiếng bước chân mọi người.

Ba người cũng đóng cửa rồi ra ngoài.

Trước khi ra cửa, Loan Loan sợ ban đêm lạnh nên mang thêm một bộ quần áo để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, hơn nữa nàng còn mang theo một cái túi vải, bên trong đựng một ít gạo, mấy hạt đậu nành để trong người, nghe nói là tránh ma quỷ, chuyện này nàng cũng mới nghe bà nội Thạch Đầu nói vào mấy hôm trước.

Mọi người lũ lượt kéo nhau đi về phía chợ, dọc theo đường đi vô cùng náo nhiệt. Loan Loan vẫn ngồi xe trâu, trên sàn xe đã lót mấy thứ nên rất mềm mại. Bách Thủ đi phía trước dắt trâu, mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đi bên cạnh xe nói chuyện với nàng.

Lai Sinh cùng Thạch Đầu, Nguyên Bảo ba đứa vừa đùa vừa chạy nhảy, chốc chốc chạy lên phía trước, chốc chốc lại ngồi xổm ở ven đường rất vui vẻ.

Đi được một đoạn đường thì trời đã tối hẳn, may mà tối nay là rằm, ánh trăng sáng trong chiếu rọi con đường đi, nhưng vì chăm sóc nàng nên đoàn người đi rất chậm.

Sau đó, mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu đề nghị lát nữa khi lên chợ thì mua một chiếc đèn lồng, trên đường về có đèn vẫn tốt hơn.

Loan Loan cũng cảm thấy ý kiến này rất hay, đèn lồng dùng xong rồi còn có thể treo trong nhà, nhìn rất đẹp.

Có người nói chuyện cùng, nên mọi người không hề cảm thấy đường xa, rất nhanh họ đã đến chợ.

Các cửa tiệm ở hai bên đường đều treo đèn lồng màu đỏ, Huyện thái gia vì muốn tăng thêm không khí vui mừng ngày tết, lại để cho trấn nhỏ có thêm náo nhiệt, cũng là thể hiện một cảnh tượng phồn vinh của địa phương nơi mình quản lý, nên đã sai người treo những chiếc đèn lồng màu đỏ nhỏ nhắn ở trên các con đường chính, và cả trên các cây xanh ven sông. Ý tưởng này đương nhiên được đông đảo dân chúng ủng hộ, không chỉ giúp tăng thêm không khí náo nhiệt vào buổi tối, còn giúp cho trấn nhỏ trở lên sáng sủa, ấm áp hơn.

Chầm chậm đi về phía bờ sông. Càng đến gần bờ sông, khu hoa đăng lại càng đông người, ở đây còn náo nhiệt hơn cả chợ đêm ở hiện đại, đủ loại sạp hàng bày la liệt ven đường. Mà những nơi nháo nhiệt như thế này thì không thể thiếu quán ăn được. Từ khi vừa vào chợ, Lai Sinh cầm tiền đồng mà hắn mang theo sẵn, lúc thì mua cái này, lúc thì mua cái kia.

Đừng nói là trẻ con, đến cả người lớn như nàng nhìn mà cũng thấy thèm.

Dọc đường đi, nàng thấy hội đèn lồng quả thật có mấy phần giống với ở trên TV. Bất kể là quán lớn sạp nhỏ, mọi nơi đều treo đèn hoa. Đặc biệt là ở quầy hàng lớn kia, kiểu dáng đèn hoa đa dạng, trên rất nhiều đèn hoa còn có cả tranh, hoặc là người, hoặc là thi từ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-240-nguyen-tieu.html.]

Mọi người có thể trực tiếp bỏ tiền ra mua, nhưng cũng có và cái đèn lồng, chủ quán lại cố ý treo một vế trên của câu đối lên, nếu có người đối được vế dưới, sẽ được tặng miễn phí chiếc đèn đó. Còn có vài cái treo câu đố chữ phía trên, nếu đoán trúng cũng sẽ được lấy đi.

Nếu ở nơi như kinh thành, bình thường đều ra câu đối hoặc những câu đố chữ thú vị, nên đèn hoa đương nhiên cũng xinh đẹp, tinh xảo hơn. Còn ở nơi nhỏ bé này, tuy là cũng có không ít người xem, nhưng phần lớn đều là nông dân dốt đặc cán mai, vì thế mọi người chỉ đến để tham gia náo nhiệt, hưởng chút không khí vui mừng mà thôi.

Cho nên những câu đố đèn này đương nhiên cũng đơn giản hơn rất nhiều. Chủ quán sẽ chọn những câu đố quen thuộc với sinh hoạt của người nông dân.

Loan Loan không có hứng thú với thơ cổ từ phú, nhìn được mấy câu đối là đã hết hứng, sau đó chuyên tâm thưởng thức đủ loại đèn hoa. Bách Thủ vẫn theo sát bên nàng, sợ nàng gặp sơ suất, còn không ngừng hỏi nàng có thích hay không, để hắn mua tặng nàng.

Sau đó Loan Loan thích một cái đèn hoa bí đỏ, hình dáng không có gì đặc biệt, tròn tròn, giống quả bí đỏ, tô màu trên mặt, tuy hơi thô nhưng nó lại được làm rất đặc biệt, đèn có hai lớp, bên ngoài là bức “Tiên đồng chúc thọ đồ”, bên trong là bức “Liên hoa đồ” , trong ngoài lồng vào nhau, nhưng lại không chồng lên nhau, khiến cho người ta khi quan sát bức vẽ bên ngoài, cũng không cảm thấy bức vẽ bên trong khó coi hay là dư thừa.

Có thể nói chiếc đèn này được thiết kế độc đáo, bức vẽ lại vô cùng tinh xảo. Có thể nhìn ra người làm đèn này tay nghề không tồi, nhưng vì tiết kiệm chi phí mà phải dùng loại giấy hạ đẳng.

Đáng tiếc khi Loan Loan hỏi giá, thì cái đèn hoa này đến tận hai lượng bạc. Nàng tiếc tiền nên cũng không muốn mua.

Bách Thủ không đồng ý: “Chỉ hai lượng bạc thôi mà, hiếm khi nàng thích cái gì, vả lại hội đèn lồng này mỗi năm chỉ có một lần.”

“Cũng đúng, mỗi năm một lần, vậy sang năm ta lại đến chọn.” Nói xong, kéo Bách Thủ ra khỏi đám người.

Tốn mấy trăm đồng chỉ để mua một món ngon, cho dù là ở hiện đại thì nàng cũng không làm loại chuyện này đâu. Sờ vào cái bụng nhô lên của mình, Loan Loan cười nói: “Không phải chỉ để thắp sáng thôi sao? Lát nữa mua một cái rẻ rẻ là được rồi, còn lại thì để dành cho con đi.”

Nhắc đến con thì cho dù là một trăm chuyện Bách Thủ cũng thuận theo, hắn cười toét miệng nói: “Được.” Nắm tay Loan Loan cao hứng đi sang phía bên kia.

Mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu ở phía sau nhìn mà không ngớt cảm thán.

“Ngày trước lúc ta vừa thành thân với chồng ta, cũng không thấy hắn rộng rãi như vậy.”

“Đúng vậy, Bách Thủ đối xử với Loan Loan thật đúng là không còn gì để nói.”

. . . . . .

Mấy người đi dạo xem một chút, cũng chưa ưng được cái đèn nào, mà tất cả đều là người không biết chữ, nên cũng chẳng thắng được cái đèn hoa nào. Có điều, Lý Đại Trí lại giải được mấy câu, Lý Đại Thạch cầm hai cái đèn hoa, thế là ánh mắt Lai Sinh nhìn hắn chằm chằm, rồi Lý Đại Thạch cảm thấy bộ dạng Lai Sinh rất đáng thương, nên bèn cho Lai Sinh một chiếc. Lai Sinh sướng rơn người, như vậy bọn họ cũng không cần phải mua nữa.

Loading...