Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 238
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:03:50
Lượt xem: 73
Đáng tiếc, vào đông căn bản rất khó tìm được tôm cá, hai người chỉ có thể tay không quay về. Buổi tối, Bách Thủ vào bếp bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, Loan Loan chỉ huy Lai Sinh dán câu đối lên cửa, đợi cơm nấu xong thì đóng cổng, bắt đầu đốt pháo.
Sau khi cúng bái tổ tiên xong xuôi, ba người mới bắt đầu ăn cơm tất niên.
Lần đầu tiên cơm tất niên được ăn cơm trắng thơm phức, lại còn có rất miếng thịt lớn, Lai Sinh vô cùng háo hức. Vẻ tươi cười vẫn thường trực trên khuôn mặt Bách Thủ, hắn không ngừng gắp thức ăn cho Loan Loan. Loan Loan chỉ thấy hơi tiếc nuối, nếu có một chai đồ uống nữa thì sẽ rất hoàn hảo.
Ăn cơm tất niên xong, Loan Loan hỏi Bách Thủ có cần phải đón giao thừa hay không, Bách Thủ nghĩ mười mấy năm qua mình cũng không đón giao thừa, nên bèn nói không đón cũng được.
Hai người ngồi trong chính, nhóm lò than lên, ngồi nói chuyện một lát. Còn Lai Sinh thì nằm bò bên cạnh bàn, không ngừng ăn vặt. Tiểu tử này thân thể tốt, không sợ bị khó tiêu, nên Loan Loan cũng không quản hắn nhiều.
Ngồi khoảng một canh giờ, Loan Loan lên giường nghỉ trước. Bách Thủ thì bảo Lai Sinh đi lấy rượu hôm nay mua ở chợ ra, rót một chén rồi để ở giữa sân.
Lai Sinh hỏi hắn: “Tối nay ông nội sẽ đến thật chứ?”
Bách Thủ gật đầu: “Ừ, buổi tối chờ lúc đệ ngủ, ông nội sẽ lặng lẽ trở về thăm đệ, sau đó sẽ uống rượu mà tự tay đệ mua cho ông ấy, cho nên buổi tối đệ đừng chơi quá muộn. Nếu để ông nội thấy đệ quá nửa đêm rồi mà vẫn chưa đi ngủ, chắc chắn sẽ rất tức giận.”
“Vậy sao giờ ông nội không đến uống luôn?” Lai Sinh nghiêng đầu suy nghĩ rồi lại hỏi.
“Bởi vì hôm nay là trừ tịch, ông nội ở trên trời cũng phải ăn cơm tất niên mà. Bọn họ ăn cơm còn muộn hơn cả chúng ta đấy.”
Lai Sinh cái hiểu cái không, cẩn thận đặt chén rượu xuống rồi theo Bách Thủ về phòng.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày mùng một tết, sáng sớm Loan Loan còn đang nằm trên giường, đã nghe Lai Sinh ồn ào ở ngoài sân. Nàng mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra ngoài. Chỉ thấy Lai Sinh đứng ở trong sân, tay cầm chén rượu mà mặt rất mất hứng.
Bách Thủ cũng không để ý đến hắn, lúi húi trong phòng bếp làm điểm tâm.
Loan Loan lấy ra một bao lì xì từ trong ngực, vẫy vẫy tay: “Lai Sinh, đệ tới đây.”
Sau đó đưa bao lì xì cho hắn, cười nói: “Lai Sinh. Chúc mừng năm mới, Lai Sinh lại lớn thêm một tuổi, bây giờ đã là người lớn rồi, không được giống như trẻ con nữa nhé!”
Lai Sinh mở bao lì xì ra, bên trong có hai đồng tiền, lập tức toét miệng cười, nhưng sau đó lại bĩu môi, cầm chén đưa tới trước mặt Loan Loan: “Tối hôm qua ông nội không có về. Rượu đâu có ai uống đâu.”
Loan Loan cười cười: “Ai bảo ông nội không uống. Đệ ngửi mùi trong chén này, rồi lại ngửi rượu ở trong bầu rượu của chúng ta xem nào.”
Lai Sinh bưng chén lên ngửi ngửi, rồi lại chạy vào phòng lấy bầu rượu ra ngửi, sau đó kêu lên: “A, chị dâu, sao mùi lại không giống nhau?”
Loan Loan cất bầu rượu lại chỗ cũ, cười nói: “Đương nhiên không giống rồi, rượu trong chén này đã không còn mùi, bây giờ là nước rồi, chứng tỏ hôm qua ông nội đã uống hết rượu rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-238.html.]
Lai Sinh nghe thấy thế thì hai mắt sáng ngời, lập tức cười toe, rồi bưng chén chạy vào phòng bếp tìm Bách Thủ, chỉ chốc lát sau, Loan Loan đã nghe tiếng Lai Sinh nhận lỗi, bởi vì mới vừa rồi hắn còn mắng Bách Thủ là đồ lừa đảo.
Loan Loan cười thầm trong lòng, rượu để qua một đêm mà vẫn còn mùi rượu mới là lạ đấy? Đây chính là lý do mà vì sao hôm qua khi Lai Sinh nói muốn mua đồ cho ông nội, nàng lại bảo hắn đi mua rượu.
Ăn điểm tâm xong, Bách Thủ đi mở cổng. Năm mới, trẻ con đều thích loăng quăng chạy khắp nơi chúc tết. Nhìn thấy cảnh đó khiến cho trong lòng người ta không khỏi cảm thấy thoải mái. Quả nhiên chưa đầy một lát, Nguyên Bảo và Thạch Đầu là hai đứa đến đầu tiên, vừa vào cửa đã nói với Bách Thủ câu “Năm mới may mắn.”
Bách Thủ cho mỗi đứa một cái bao lì xì nhỏ, sau đó hai đứa lại quay sang Loan Loan, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét chúc tết: “Chúc Loan Loan thẩm thẩm sinh được một đệ đệ mập mạp, ngày càng xinh đẹp. . . . . .” Nói một tràng thật dài.
Loan Loan cười híp mắt, phát cho mỗi đứa một bao lì xì nhỏ, lại mời hai đứa ăn kẹo.
Hai đứa vừa chúc năm mới Bách Thủ và Loan Loan xong, lại quay sang chúc năm mới Lai Sinh.
Lai Sinh ngó bốn đồng tiền trong túi mình vừa có được thì có chút không nỡ, nhưng lại cảm thấy mình không thể keo kiệt, liền học Loan Loan lấy hai bao lì xì, để một đồng tiền vào mỗi cái rồi đưa cho bọn Nguyên Bảo, còn học bộ dáng của Bách Thủ, y như thật nói: “Chúc các đệ năm mới vui vẻ.”
Hai tiểu tử lại thu thêm được một bao lì xì, có chút thụ sủng nhược kinh(*), bọn chúng chỉ định trêu đùa Lai Sinh, không ngờ hắn lại cho mỗi đứa một bao lì xì, thế là bọn chúng lập tức cảm thấy Lai Sinh thật hào phóng.
(*) thụ sủng nhược kinh: vừa mừng vừa sợ
Nguyên Bảo còn nghiêm túc nói cảm ơn hắn, cuối cùng nói: “Nhà đệ có rất nhiều đồ ăn, đệ mời huynh đến ăn cùng.”
“Đúng đúng, đệ cũng mời huynh đến nhà đệ ăn.” Thạch Đầu ở bên cạnh cũng lập tức phụ họa.
Sau đó Lai Sinh vô cùng vui vẻ đi theo hai đứa nhỏ ra sân. Lúc ra đến cổng, Loan Loan dặn hắn buổi trưa nhớ về nhà ăn chè trôi nước, vì đúng là buổi trưa bọn họ định ăn chè trôi nước.
Sau đó, Bách Thủ vào phòng bếp hòa bột làm bánh trôi, Loan Loan ngồi đốt chậu than ở nhà chính, tiếp đó lại có thêm mấy đứa trẻ con liên tục đến chúc tết, Loan Loan đều cho mỗi đứa một bao lì xì nhỏ, lại còn phát chút kẹo.
Đến trưa, Lai Sinh trở về, còn có Nguyên Bảo và Thạch Đầu, ba người đi phía trước vừa đi vừa nói chuyện.
“Chè trôi nước nhà ta ăn ngon lắm nhé, vừa to, vừa mềm, lại vừa dẻo.”
“Thật sao? Thật sao? Đệ phải ăn bốn cái!.”
“Bốn cái? Ngươi có ăn hết được không?”
“Đương nhiên, ta lợi hại lắm đấy.”
Khiến Loan Loan kinh ngạc là Mạch Thảo im lặng theo sau ba đứa.