Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 235: Phiền toái
Cập nhật lúc: 2024-10-03 13:03:31
Lượt xem: 83
“Các vị, mời dùng thong thả!” Chủ quán tươi cười đặt ba bát mì hoành thánh lên bàn. Vương Nguyên Sinh không chút khách khí, lập tức bưng một bát tới trước mặt mình, sau đó xì xụp ăn.
Lai Sinh liếc nhìn vào bát hắn vài cái, đẩy cái bát không của mình lên, lớn tiếng nói: “Đệ cũng muốn.”
Loan Loan đành phải cười nói với chủ quán: “Cho thêm một bát nữa đi.”
“Phải nhiều hơn của hắn.” Lai Sinh trợn mắt chỉ vào bát của Vương Nguyên Sinh, rất giống một đứa trẻ con tranh ăn.
Vương Nguyên Sinh ngẩng đầu lườm hắn, bĩu môi nói: “Đúng là đồ thùng cơm!”
Vừa mới nói xong đã nghe hắn á một tiếng, nhe răng nhếch miệng xoa chân của mình, sau đó lại nhìn thấy mẹ hắn dung dữ lườm hắn, thế là Vương Nguyên Sinh đành phải cúi thấp đầu, cho dù Lai Sinh có trừng hắn như thế nào, thì hắn cũng không lên tiếng nữa.
Loan Loan và Bách Thủ ngồi một bên đều không nói gì.
Sau đó, trong lúc nói chuyện, Loan Loan biết được kể từ lần trước khi bà mối tới nhà, Vương Tiểu Thảo giả bộ bệnh, rồi từ đó trở đi cũng không còn ai tìm tới nữa. Ngày hôm đó Vương Tiểu Thảo gần như bị dọa đến vỡ mật, chỉ ru rú trong nhà, hôm nay là lần đầu tiên theo mọi người ra ngoài.
Ăn uống xong, Bách Thủ và Loan Loan quyết định trở về, còn mẹ Loan Loan thì đã mua đủ đồ cần mua, thế là mấy người lại cùng nhau từ từ đi ra khỏi chợ. Đến cuối giờ Tỵ(*), người trên chợ đã thưa đi rất nhiều. Khi đi đến cổng chợ, mấy người Loan Loan đứng ở ven đường chờ, Bách Thủ cùng người trông xe đi dắt xe trâu ra.
(*) giờ tỵ: từ 9 giờ đến 11 giờ sáng
Đúng lúc này, phía trước có mấy người bước tới, vừa trông thấy mặt họ, thì mặt Vương Tiểu Thảo đã tái đi, mà thần sắc mẹ Loan Loan cũng trở nên bất an.
Năm nam tử, hai người phía trước mặc trường bào cẩm y, đội mũ mão, chất liệu quần áo vừa nhìn đã biết là chất liệu vải thượng đẳng, hoa văn phía trên được thêu vô cùng đặc biệt. Hai người diện mạo ngũ quan tuấn tú, một người mặc trường bào màu tím, cách thật xa hắn đã cười híp mắt nhìn về phía này.
Một nam tử khác thì mặc trường bào màu trắng, giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ nho nhã bất phàm, có dáng vẻ của một công tử nhà thế gia, trang phục trên người lại càng thêm hoa lệ, vừa nhìn đã biết không phải là người bình thường.
Ba người phía sau ăn mặc như gã sai vặt. Chỉ cần nhìn phản ứng của Vương Tiểu Thảo và mẹ Loan Loan, thì Loan Loan đã đoán được vài phần.
Chỉ thấy công tử mặc trường bào màu tím kia dẫn đầu đám người đi tới, cười híp mắt đánh giá Vương Tiểu Thảo từ trên xuống một phen, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng không còn bộ dáng bệnh tật như những gì hạ nhân bẩm báo, dường như đã khỏe lại nhiều, bèn nói: “Nghe nói lần trước nàng ốm rất nặng, ta còn tin là thật, nhưng mà, hôm nay…nhìn nàng quả thật không có gì đáng ngại nha!”
Mặt Vương Tiểu Thảo trắng như tờ giấy, nắm chặt lấy góc áo mẹ nàng, đầu cúi thấp, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Mẹ Loan Loan đứng chắn trước mặt Vương Tiểu Thảo, vẻ mặt bà đầy cảnh giác, thấy trên mặt nam tử áo tím mang nụ cười bất thiện, bèn lôi kéo Vương Tiểu Thảo định rời đi từ bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-235-phien-toai.html.]
Ai ngờ Lương công tử đã bước nhanh đến phía trước, vươn tay tóm lấy cổ tay Vương Tiểu Thảo, cười nhìn nàng, giọng nói lại hơi lạnh đi: “Sao thế? Đi dạo tới tận trưa cũng không mệt, bây giờ vừa nhìn thấy bổn công tử thì mệt à?” Sau đó cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Nàng đã khỏi bệnh rồi. Hôm nay lại đúng lúc, chọn ngày không bằng làm ngay, ta cũng khỏi cần phải phái người tới đón nàng nữa, nàng lập tức theo ta về phủ đi.
Mấy người bên cạnh đều biến sắc.
Lương công tử này đúng là trong mắt không có vương pháp mà. Giữa ban ngày ban mặt, ở ngay trên đường cái cưỡng ép một hoàng hoa khuê nữ theo mình về phủ. Trước tiên không nói đến chuyện đã trôi qua lâu như thế cũng nên rõ ràng rồi, mà cho dù có nạp thiếp cũng phải có cấp bậc lễ nghĩa chứ? Cách làm này của hắn thuần túy là đang hèn hạ người khác.
Vương Tiểu Thảo mặt trắng bệch không còn giọt máu, một vẻ mặt không dám tin. Một chút hy vọng xa vời nhỏ bé sau cùng trong lòng cũng bị đánh tan.
Ngày trước mình đúng là mắt chó bị mù mà!
Mẹ Loan Loan trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn Lương công tử, bảo vệ Vương Tiểu Thảo ở phía sau một cách chặt chẽ, bà trợn mắt rồi la lên the thé: “Tiểu Thảo nhà chúng ta là hoàng hoa khuê nữ. Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi muốn cường đoạt dân nữ sao?”
Lương công tử lạnh lùng liếc mắt nhìn cánh tay bị hất ra của mình, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đợi sau khi cùng ta trở về thì nàng sẽ không còn là hoàng hoa khuê nữ nữa!” Hoàn toàn là bộ dạng của một tên lưu manh.
Loan Loan cũng không ngờ Lương công tử này lại là loại người như vậy, nhưng nếu hắn muốn miễn cưỡng bắt ép mang Vương Tiểu Thảo về, với thế lực của Lương Phủ, thì cho dù các nàng có bẩm báo phủ nha cũng chưa chắc đòi được công đạo.
Mấy người ở trên đường cái bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, đã thu hút sự chú ý của người qua đường, Lương công tử dường như không để tâm đến việc bị người ta vây lại xem, còn lệnh cho gã sai vặt của mình đem Vương Tiểu Thảo đi.
Vương Tiểu Thảo không biết là bị hù dọa, hay là tâm đã chết, mà người cứ ngây ra như phỗng đứng nguyên một chỗ, may mà còn có mẹ nàng che chở. Trong lúc giằng co, do sức của gã sai vặt quá lớn, mẹ nàng suýt chút nữa thì ngã, Vương Nguyên Sinh vốn vẫn đứng một bên nhìn lúc này xông lên muốn bảo vệ mẹ hắn.
Lần trước khi bà mối đến thì Vương Nguyên Sinh không có ở nhà, nhưng hắn đã từng nghe cha mẹ nói qua, hắn biết Lương công tử không dễ chọc, nên vẫn chỉ đứng bên cạnh nhìn, cho đến khi thấy mẹ mình bị ức h.i.ế.p thì mới xông lên.
Rốt cuộc vẫn là tiểu tử nhát gan sợ phiền phức!
Ngày càng nhiều người dừng bước lại đứng xem, đám đông không ngừng chỉ trỏ, vẻ mặt Vương Tiểu Thảo đầy sự nhục nhã, chỉ hận ở đây không có cái lỗ nẻ nào, nàng hận không thể tìm một cái chuồng chó mà chui vào.
Mà vị bạch y công tử đi cùng Lương công tử kia, từ đầu đến cuối chỉ đứng phía sau thản nhiên nhìn mấy người, mày hơi nhíu lại, không giúp đỡ, nhưng cũng không ngăn cản.
Mắt thấy chuyện càng lúc càng lớn, Loan Loan lập tức hét lớn một tiếng: “Dừng tay.” Trong tiếng quát lành lạnh mang theo một loại lãnh ý và nghiêm nghị khó nói thành lời.
Lương công tử mang vẻ mặt vô lại cười xoay đầu lại, thấy là một phụ nữ mang thai thì không khỏi nhướng mày.
Loan Loan đi tới bên cạnh ba người Vương Tiểu Thảo, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã sai vặt kia, sau đó lại nhìn về phía Lương công tử, lạnh giọng nói: “Lương công tử làm thế này là sao? Khi nam bá nữ(*), hay là ỷ thế khinh người? Những tưởng Lương công tử dù gì cũng là người có uy tín danh dự, ấy thế mà lại giữa ban ngày ban mặt, ở trên đường cái làm ra loại chuyện không biết xấu hổ như vậy?”
(*) Khi nam bá nữ: đánh người, chiếm đoạt phụ nữ.