Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 229: Dịch cúm gà, thật may mắn

Cập nhật lúc: 2024-10-02 19:15:13
Lượt xem: 90

Trên đời này thật sự có quỷ thần sao? Cho đến tận bây giờ Loan Loan vẫn không quá tin vào điều này. Nhưng Dương Nghĩa Trí vô duyên vô cớ bị bệnh nằm liệt giường, không ăn uống được, người cũng gầy rộc đi, nửa đêm còn thường xuyên nói nói mớ, tuy không nghe rõ ông nói gì, nhưng trong tiếng lầm bầm, nhưng tiếng lầm bầm đó khiến người nghe rợn người.

Ngay cả bà nội Thạch Đầu cũng không có được một giấc ngủ ngon.

Dương Khai Thạch thấy vô cùng lo lắng.

Sau khi Dương Phong biết Dương Nghĩa Trí bị bệnh, hắn mang theo vợ con trở về hai lần, thấy lão gia tử dường như vẫn còn rất bình thường, cũng không tệ như Dương Khai Thạch nói, nên hắn nghĩ là không có chuyện gì, thế là sau hai lần đó cũng không quay lại thăm nữa. Dương Khai Thạch đến chợ, khi hai huynh đệ gặp mặt nhau, ban đầu Dương Phong còn hỏi một hai câu về tình hình của Dương Nghĩa Trí, sau đó cũng không hề đề cập đến nữa.

Trong lòng Dương Khai Thạch thấy khó chịu, về sau đi chợ thì dứt khoát không thèm đi qua cửa hàng của Dương Phong nữa.

Bà nội Thạch Đầu không biết những chuyện này, nhưng thấy con trưởng lâu rồi không về thăm lão đầu tử, trong lòng vô cùng oán trách, thường xuyên hỏi Dương Khai Thạch: “Đại ca của con ở cửa hàng bận rộn nhiều việc lắm sao?”

Trong lòng Dương Khai Thạch không vui, có ý kiến rất lớn với Dương Phong, nhưng lại không muốn hai ông bà phải đau lòng, nên chỉ có thể nói: “Có lẽ đúng thế đấy mẹ!”

Người không về, ngay cả mấy câu quan tâm hỏi thăm cũng không truyền tới, dần dần bà nội Thạch Đầu lải nhải bên tai Dương Khai Thạch: “. . . . . . Cha con đã bệnh thành như vậy, sao nó có thể yên tâm ở lại cửa hàng được? . . . . . . Nhớ ngày đó vợ chồng nó muốn lên trên chợ mở cửa hàng, cha con còn cầm tiền mang lên cho, giờ lông cánh cứng cáp rồi, trong nhà có chuyện cũng không về xem một cái. . . . . . Mẹ chẳng dám nói lung tung trước mặt cha con, còn phải giả vờ ngớ ngẩn giúp nó gạt ông ấy. . . . . . May mà trong nhà còn có con với Linh Tử. . . . . .”

Mặt Dương Khai Thạch càng sa sầm, ngày càng ít nói đi. Không ai nói gì, nhưng không có nghĩa là Dương Nghĩa Trí không biết chuyện, hiểu con không ai bằng cha, ông đã sớm nhìn ra tâm tính của đứa con trai lớn này rồi, nhưng ông cứ thuận theo mấy người trong nhà, không hề mở miệng hỏi. Tự mình muốn gượng chống đi ra sân phơi nắng, hít thở không khí một chút, nhưng thân thể ông cứ như không phải của mình vậy.

Ngoài mặt ông vẫn giữ bộ dáng như cũ, nhưng trong lòng ông lại rất rõ ràng, có lẽ thời gian của mình cũng đã hết, có đôi khi ngẫm nghĩ lại khó tránh khỏi thấy chua xót, chỉ khi nhìn thấy cháu trai Thạch Đầu, thì khuôn mặt Dương Nghĩa Trí mới hé nụ cười.

Loan Loan theo Bách Thủ đến thăm, nàng không phải thần y nên cũng không có cách diệu thủ hồi xuân, chỉ có thể nói mấy lời an ủi với bà nội Thạch Đầu. Ban đêm nằm trên giường, Loan Loan nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bệnh của Dương Nghĩa Trí thật là đột ngột.

Trên đời này không gì quan trọng bằng sức khỏe. Con người lúc tuổi còn trẻ thân cường thể tráng không sợ bất cứ cái gì, chỉ đến khi có tuổi mới biết giữ gìn, mà không cẩn thận bị bệnh thì xong rồi.

Tục ngữ nói bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, con người cho dù có khỏe lại rồi thì thân thể cũng không còn như trước được nữa. Thậm chí có người thân thể nhìn thì vô cùng khỏe mạnh, nhưng bỗng nhiên ngay lúc đó lại bệnh không dậy nổi, những trường hợp này cũng thường xảy ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-229-dich-cum-ga-that-may-man.html.]

Cho nên, Loan Loan rất nghiêm túc dặn dò Bách Thủ, ngày thường khi làm việc, mệt mỏi nhất định phải nghỉ ngơi, phải biết giữ gìn thân thể của mình thật tốt, lại càng không được ỷ vào tuổi trẻ có khả năng phục hồi sức khỏe nhanh mà vất vả quá độ!

Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua, thoắt cái đã gần tới cuối năm. Mọi người bắt đầu ra chợ mua đồ tết. Loan Loan, Bách Thủ, và Lai Sinh chọn một ngày thời tiết tốt, cả nhà ba người đánh xe trâu đi chợ. Có lẽ là cảm nhận được không khí vui mừng của ngày tết sắp đến, trên chợ kẻ đến người đi, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười. Người bán hàng chuyên tâm hô to chào hàng, nhiệt tình giới thiệu cho khách nhân, mà người mua hàng cũng mang vẻ mặt hăng hái chọn lựa đồ mà mình cần. Chưa đến tết nhưng nghiễm nhiên đã có không khí vui mừng của ngày tết!

Đồ cần mua trong nhà không nhiều, mấy câu đối thì chờ đến giáp tết mới mua, hiện chỉ cần mua mấy thứ đồ dùng mà trong nhà đang thiếu. Sau đó lại mua chút ít trái cây về, chủ yếu vẫn là hoa quả khô. Trái cây tươi Loan Loan chọn rất ít, một là vì quá đắt, hai là mấy thứ này không thể để lâu, để lâu chúng rất dễ bị hỏng, mùi vị cũng không còn ngon. Hơn nữa nàng cảm thấy đến tết mới mua những thứ này thì ăn sẽ càng ngon hơn.

Bách Thủ lại khuyên nàng nên mua nhiều mấy loại hoa quả mà nàng thích, hiện nàng là một người ăn cho hai người, vì Loan Loan và con, có đắt đến mấy Bách Thủ cũng cam lòng mà mua.

Lai Sinh không thích hoa quả tươi lắm, ngược lại lại thích ăn hoa quả khô hơn, nên lúc đến cửa hàng hoa quả khô, hắn cứ theo đuôi Loan Loan, không ngừng la hét muốn ăn cái này cái kia.

Loan Loan chọn mấy thứ hắn thích và rẻ mua về một ít. Ví dụ như hạt dưa vừa ăn được lâu lại rẻ tiền thì nàng mua hẳn một túi to. Mỗi ngày cho Lai Sinh một chút, đủ cho hắn ăn trong cả tháng giêng rồi.

Ba người từ trong cửa hàng hoa quả khô đi ra, đúng lúc gặp được Vương Lý. Lúc này có rất nhiều người đi chợ, hôm nay đi chợ đã gặp khá nhiều người trong thôn, nên giờ có gặp Vương Lý cũng không có gì là lạ.

Vương Lý dìu Loan Loan đi tới một góc ít người, hai người cùng nhau trò chuyện, hàn huyên được một hai câu thì nhắc tới chuyện của Vương Tiểu Thảo.

“. . . . . . May nhờ lúc ấy muội cho con bé một chủ ý tốt như vậy, bằng không bây giờ con bé chắc thảm rồi.”

Thì ra, sau khi mẹ Loan Loan từ nhà Loan Loan trở về được mấy ngày, Lương công tử quả nhiên lại phái bà mối tới nhà, còn dẫn theo hai bà tử to khỏe và một hán tử cao lớn. Ba người đều mang vẻ mặc hung ác, vừa vào nhà đã dọa cha mẹ Loan Loan sợ hãi nhảy dựng lên.

Bà mối kia không buồn nói một câu khách khí nào, đã hỏi thẳng Vương Tiểu Thảo chuẩn bị xong chưa, vênh mặt lên, một bộ dáng cao ngạo lỗ mũi hếch lên trời: “Lương công tử nói, Vương cô nương bị bệnh, ngài ấy rất lo lắng, cố ý sai chúng ta tới đây đón ngươi qua phủ, hôm nay vào Lương phủ, từ nay về sau ngươi chính là thiếp của Lương công tử rồi.” Sau đó hừ mũi một tiếng: “Một nha đầu thôn dã như ngươi mà có thể được Lương công tử ưu ái, không biết là phúc khí tu luyện bao nhiêu đời của ngươi rồi, nên thỏa mãn đi.”

Nói xong, liền ra hiệu cho hai bà tử phía sau vào nhà kéo Vương Tiểu Thảo ra ngoài. Còn nam tử cao lớn kia thì vẫn đứng chắn trước mặt cha mẹ Loan Loan, rất có tư thế nếu kẻ nào dám bước lên cản trở hắn sẽ đánh ngã ngay lập tực.

Mẹ Loan Loan bị dọa đến mức tay chân run lẩy bẩy, lời nói cũng không được lưu loát: ” Tiểu Thảo của chúng ta bệnh rất nặng, sợ rằng không thể vào Lương phủ được, cầu xin Lương công tử giơ cao đánh khẽ!”

 

Loading...