Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 228

Cập nhật lúc: 2024-10-02 16:39:09
Lượt xem: 92

Chẳng lẽ lại bảo Vương Tiểu Thảo c.h.ế.t thật?

Hai ngày này trong thôn có người học theo nhà nàng mở rộng thêm mái hiên và hành lang, họ có mời Bách Thủ đến giúp đỡ, mà Lai Sinh cứ theo đuôi Bách Thủ mỗi ngày, Bách Thủ đi đâu thì hắn cũng đi theo, Bách Thủ làm cái gì hắn cũng làm theo cái đó.

Thành thử ra, ban ngày Loan Loan gần như là ở nhà một mình, còn hai người kia chỉ đến giờ ăn cơm mới về.

Mọi người vốn muốn mời Bách Thủ ở lại cùng ăn cơm, nhưng Bách Thủ không yên tâm để Loan Loan ở nhà một mình, họ lại nói mời Loan Loan cùng đến ăn luôn. Nhưng Loan Loan nghĩ, cũng chỉ là giúp một chút việc nhỏ, suốt ngày ăn cơm ở nhà người ta thì không hay lắm, bèn khéo léo cự tuyệt. Vì thế, cả nhà ba người vẫn ăn cơm ở nhà.

Thời gian trôi qua từng ngày, thịt khô hun trước đó vài ngày cũng đã được, Loan Loan dẫn theo vài người đi đến thôn trang. Những thứ như gan lợn phơi khô, Dư chưởng quầy không muốn lấy tí nào, khách đến quán rượu cũng hiếm khi ăn những thứ này. Thế nên Loan Loan liền bảo Bách Thủ xếp toàn bộ đồ đạc lên xe trâu. Sắp xếp tất cả mấy món đồ khô ổn thỏa, Loan Loan bàn giao cho Dư chưởng quầy, đợi việc giao nhận xong xuôi, nàng dẫn người trở về thôn.

Lúc trước có mấy người nói muốn ăn thử nội tạng phơi khô, Loan Loan bèn mang tặng cho những người đó, còn dư lại thì treo hết ở trong phòng bếp nhà mình, Lai Sinh nhìn thấy vui mừng vỗ tay bồm bộp, hét lên: “Sau này mỗi ngày đều có thịt ăn rồi!”

Buổi tối hôm đó, Loan Loan luộc một bộ gan lợn để ăn, nàng cắt miếng nhỏ, cho vào bát, nhai trong miệng vừa xốp vừa thơm, kiếp trước nàng rất ghét ăn mấy món nội tạng khô này, nhưng hiện tại ăn lại thấy rất thơm ngon.

Nàng còn đặc biệt bảo người mang bình rượu về, rót cho Bách Thủ và Lai Sinh mỗi người một ít, nhắm rượu với đồ khô là tuyệt nhất. Hai người ăn đến mặt mày hớn hở. Bách Thủ còn thư sướng cảm thán: “Sau này hàng năm chúng ta đều làm chút đồ khô này đi, vừa tiện lợi mà vừa ăn ngon, lấy ra tiếp khách cũng rất lạ!”

Nhà Nguyên Bảo và nhà Thạch Đầu cũng mang một bộ gan lợn về. Sau khi ăn thử, họ đều cảm thấy mùi vị rất ngon.

Đến buổi sáng ngày hôm sau, mẹ Nguyên Bảo lại tới tìm Loan Loan: “. . . . . . Trong nhà ăn đều thấy rất ngon, cách ăn này cũng lạ, nên muốn xin thêm một bộ giữ lại đến Tết ăn.”

Loan Loan cười lấy ba bộ đưa cho nàng.

Buổi chiều, mẹ Thạch Đầu cũng tới. Thấy Loan Loan, nàng rất ngượng ngùng: “. . . . . . Hôm đó muội bảo ta lấy nhiều hơn một chút ta còn không tin. Ăn thử mới biết thứ này ngon thật, mà cũng rất tiện nữa.”

Buổi sáng sau khi mẹ Nguyên Bảo tới, Loan Loan đã đoán được mẹ Thạch Đầu cũng sẽ đến, Loan Loan lấy ba bộ gan lợn đã chuẩn bị xong đưa cho nàng, cười nói: “Không có gì, ở chỗ muội vẫn còn một chút, tẩu xem ba bộ có đủ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-228.html.]

“Đủ rồi, đủ rồi.” Mẹ Thạch Đầu lập tức cười luôn miệng đáp, bỏ gan lợn vào trong chiếc giỏ đã chuẩn bị trước, che lại, sau đó lắc lắc trước mặt nàng, cuối cùng hỏi: “Như thế nào? Có thể nhìn ra không?”

Loan Loan hé miệng nở nụ cười: “Không nhìn ra. Có phải là đồ quý giá gì đâu, cần gì tẩu phải che che đậy đậy thế.”

“Đâu thể không làm thế chứ, nếu ta không che lại mà mang về, thì không quá nửa canh giờ, sẽ liên tiếp có người tới xin muội đấy, lúc đó nhà muội sợ là cả một bộ cũng chẳng còn.” Mẹ Thạch Đầu nghiêm trang giải thích.

Nghe mẹ Thạch Đầu nói như vậy, Loan Loan nhớ đến buổi sáng mẹ Nguyên Bảo khi đến lấy đồ cũng dùng vải bố để bọc lại.

“Không sao cả mà, mấy đồ này có đem đi ra chợ bán cũng không ai mua, nếu ai muốn thì cứ lấy.” Loan Loan dáng vẻ không sao cả, nói.

Mẹ Thạch Đầu rất không đồng ý: “Ta biết muội là người hào phóng, nhưng cũng không thể ai cũng cho được chứ! Có vài người cho dù muội có cho nàng nhiều thứ hơn nữa cũng không được một chữ tốt nào. Nếu như mọi người đến đây, muội còn có thể từ chối được sao? Hơn nữa, Bách Thủ nhà muội mỗi ngày đều bận bịu lo việc trong ngoài, phải giữ lại cho hắn ăn chứ, còn có cả Lai Sinh, tiểu tử này chắc chắn cũng thích ăn thứ này nữa.”

Mấy đồ này cách làm rất đơn giản, nếu muốn ăn thì có thể đến chợ xin một bộ nội tạng mang về rửa muối rồi phơi khô là được, nội tạng lợn chẳng ai cần cả nên cũng sẽ không tốn tiền. Vì thế Loan Loan cảm thấy không sao cả, nhưng vẫn rất cảm kích sự quan tâm của hai người.

Nàng cười cám ơn mẹ Thạch Đầu: “Muội biết tẩu đều muốn tốt cho nhà bọn muội mà. Ba bộ này tẩu cầm về ăn, nếu không đủ thì cứ đến lấy tiếp nhé.” Suy nghĩ một chút, nàng lại nói: “Không bằng tẩu lấy thêm hai bộ nữa đi, lúc sáng muội cũng cho chị dâu Thanh Diệp ba bộ, nhà tẩu lại nhiều người, còn có ông bà nội Thạch Đầu nữa, tẩu lấy thêm hai bộ nữa đi.”

“Không cần không cần!” Mẹ Thạch Đầu lập tức xua tay, rồi lại than thở: “Có lấy về cha tẩu cũng không ăn, ông ấy nói không có khẩu vị, có cầm thêm về thì ông ấy chắc chắn sẽ không ăn hết.”

“Sao thế tẩu? Thôn trưởng không thích ăn cái này à?” Loan Loan kỳ quái nói.

“Ôi!” Mẹ Thạch Đầu lại nặng nề thở dài: “Không biết sao nữa, từ sau cơn bệnh lần trước, uống vô số thuốc, bệnh của ông cứ tái phát suốt, giờ tinh thần càng ngày càng kém, cả ngày nằm trên giường, không hề xuống giường, ăn cũng ít đi, mời đại phu đến xem thì nói dạ dày ông ấy không tốt, tích tụ bệnh can khí (*), nhưng gần đây trong nhà không hề có chuyện gì mà!”

(*) bệnh can khí: Đông y chỉ chứng lườn đau, buồn nôn, tiêu chảy

Loan Loan chau mày: “Tẩu đã lên chợ mời đại phu xem chưa?”

Mẹ Thạch Đầu gật đầu: “Xem rồi, cũng nói ông ấy căn bản không có bệnh gì.” Chợt nhíu chặt mày nói: “Mẹ tẩu ra chợ nhờ người xem một quẻ thì bảo là trúng tà!”

Loading...