Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 224
Cập nhật lúc: 2024-10-02 09:26:59
Lượt xem: 83
Loan Loan không biết mình gả cho Bách Thủ rốt cuộc có bao nhiêu may mắn, nàng chỉ biết là Bách Thủ đối với mình rất tốt, kỳ thật Bách Thủ đối tốt với nàng đã vượt xa rất nhiều nam nhân ở thế giới này.
Từ nhà Mai Tử đi ra, Loan Loan chậm rãi đi về hướng nhà mình, trên đường tình cờ gặp mẹ Lan Hoa và hai người phụ nữ trong thôn, ba người nhìn thấy nàng lập tức cười chào hỏi với nàng. Lại nhìn thấy nàng từ nhà Mai Tử đi ra, biết là nàng vừa mới ghé đó chơi, bèn cười nói: “Mai Tử cũng sắp sinh rồi phải không?”
“Vâng. Có thể là sang năm đấy!” Loan Loan nói.
“Vợ Bách Thủ, bụng muội hình như là được khoảng năm tháng rồi nhỉ?” Một người khác nhìn nàng cười ha hả nói.
Khóe miệng Loan Loan nở một nụ cười: “Đúng vậy.”
“Ồ, vậy không phải là sẽ sinh vào tháng tư sao? Khi đó khí trời tốt, ôn hoà, nếu để thêm hai tháng nữa thì mệt lắm đấy.”
“Đúng thế, muội không biết sinh con lúc trời oi bức không những phải chịu khổ không nói, mà còn không được xuống giường, không được tắm, toàn thân khó chịu nóng nực thôi đừng nói.”
“Đúng đúng đúng, cho nên bây giờ lúc rảnh rỗi thì chịu khó đi lại nhiều một chút, đến lúc sinh sẽ đỡ vất vả hơn.”
. . . . . .
Hai nữ nhân vừa đi vừa nói chuyện, Loan Loan chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng cười cười đáp lại. Mẹ Lan Hoa vốn đi cùng một đường với ba người, mới đầu thì nàng còn nói chêm vào vài câu, sau lại thấy hai người này cứ nói liên miên rồi chạy sang chuyện sinh con, trong lòng nàng chỉ cảm vừa phiền vừa hoảng, nên khi đến chỗ rẽ thì nàng đã đi một con đường khác, đồng thời nhỏ miệng nói: “Không phải chỉ là có thai thôi sao, vác cái bụng bầu đi khoe khắp nơi gì chứ.”
Về đến nhà, Loan Loan nổi cơn thèm chua, nên nàng muốn làm chút đồ chua, đồ chua chua lại càng có thể kích thích vị giác. Loan Loan vừa mới ngâm đồ vào hũ thì mẹ nàng đã đi tới.
“. . . . . . mẹ đã ăn cơm trưa chưa?” Loan Loan vội ngừng tay, mời mẹ nàng vào nhà chính. Bà đến giờ này thì không giống như đến ăn cơm trưa, mà bữa trưa lại vừa qua, nhưng nếu đến ăn cơm tối thì dường như hơi sớm.
“Mẹ ăn rồi, con đừng vội, tới đây trò chuyện với mẹ đi.”
Tâm sự với mẹ nàng ư? Đây là lần đầu tiên đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-224.html.]
Sau đó mẹ Loan Loan liền hỏi thân thể nàng như thế nào, đứa trẻ trong bụng ra sao, rồi quan tâm bảo nàng ăn nhiều một chút, lúc này đừng có mà tiếc mấy đồng bạc, ăn cho nhiều vào. Ăn nhiều thì thân thể người mẹ và đứa bé mới khỏe đươc, đặc biệt là người lớn sau khi sinh con xong cũng nhanh hồi phục.
Nhưng khẩu vị của Loan Loan thì vẫn như vậy, muốn ăn nhiều hơn cũng không miễn cưỡng được, nàng cười nói khẩu vị của mình vẫn tốt.
Nói xong cái này, mẹ nàng lại hỏi đến Bách Thủ, hỏi xong Bách Thủ lại hỏi Lai Sinh, sau đó Loan Loan rốt cuộc cũng phát hiện mẹ nàng có gì đó là lạ, giường như đang giấu chuyện gì, nét cười trên mặt cũng mang theo chút bất an.
Nàng dứt khoát nói rõ: “Mẹ, mẹ có phải có chuyện gì không?” Nàng phiền nhất chính là đi đoán tâm tư người khác.
Mẹ của Loan Loan lúc này mới ý thức được biểu hiện của mình quá mức rõ ràng, bà lúng túng cười, cuối cùng cũng nói ra chuyên bà giấu trong lòng.
Đây là chuyện của Vương Tiểu Thảo. Mẹ Loan Loan vốn đã có nghi ngờ với Lương công tử kia, nhưng mấy lần Vương Tiểu Thảo gặp hắn đều không thấy hắn dẫn theo nữ quyến, mà gia thế Lương công tử lại tốt, nên trong lòng bà mong đợi sẽ thực sự như những lời Vương Tiểu Thảo nói, và bà vẫn luôn chưa từng đi tìm hiểu kỹ lưỡng. Nhưng sau cái ngày được Vương Lý nhắc nhở, mẹ Loan Loan rốt cục cũng ý thức được là có một số việc vẫn phải hỏi thăm rõ ràng mới được.
Trong lòng bà đang lo lắng làm sao nhờ người đi nghe ngóng tình hình nhà Lương công tử, thì ngày đó bà và Vương Tiểu Thảo ở chợ cũng gặp được một cơ hội.
Những món đồ mà cửa hiệu nhà Lương công tử bán đều là những món đồ dân dụng thường dùng, cho nên mẹ Loan Loan muốn mượn chuyện mua đồ để thừa cơ nghe ngóng một ít từ tên tiểu nhị trong cửa hàng, không ngờ, đúng lúc Lương công tử cũng tới kiểm tra cửa hàng.
Chỉ là, lần này Lương công tử không đi một mình, phía sau ngoại trừ gã sai vặt vẫn hay đi cùng, thì còn có một phu nhân trẻ trung khoảng ngoài hai mươi tuổi, bên cạnh phụ nhân là một nữ tử tướng mạo xinh đẹp, cũng ăn mặc theo kiểu một phu nhân, phía sau hai người còn có hai tiểu cô nương.
Hai bên cứ như thế chạm mặt nhau.
Lương công tử gặp được Vương Tiểu Thảo thì hết sức vui mừng, bởi vì đã nhiều ngày rồi hắn chưa được gặp Vương Tiểu Thảo.
Vương Tiểu Thảo thì vì được nhìn thấy tình lang mà mừng rỡ đến mức sớm quăng hết những chuyện khác ra sau đầu, liếc nhìn Lương công tử một cái trên mặt liền lộ ra vẻ vừa như vui mừng vừa như e thẹn. Nhưng mẹ Loan Loan đứng ở một bên sắc mặt lại không dễ nhìn chút nào, nhìn đến cách ăn mặc, hành xử của mấy nữ tử đứng sau Lương công tử, cũng không khó đoán ra, phu nhân hơn hai mươi tuổi và nữ tử xinh đẹp đứng phía trước chính là chủ tử, còn hai tiểu cô nương phía sau là nha hoàn.
Mấy người cùng đi với Lương công tử đến đây, quan hệ như với Lương công tử thật không khỏi khiến người khác cảm thấy nghi ngờ.
Nhìn thấy tiểu mỹ nhân tương tư trong lòng đã lâu, tâm tình Lương công tử cực kỳ vui mừng, dịu dàng hỏi thăm một phen, biết được người trong lòng hôm nay tới mua đồ thì lập tức phân phó tiểu nhị không được thu tiền.
Vương Tiểu Thảo nghe vậy trong lòng càng thêm ngọt ngào, lại ngại có người bên cạnh, nên hai người chỉ đứng nói chuyện một lát, trong nét mặt lời nói của Lương công tử đều đầy vẻ dịu dàng, mà hai nữ tử đứng bên cạnh Lương công tử cũng vẫn luôn giữ vẻ mặt vui vẻ, không một chút ghen tức.