Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 210

Cập nhật lúc: 2024-10-01 09:03:06
Lượt xem: 86

Đó chỉ là lời nói đùa mà Loan Loan thuận miệng nói với Bách Thủ trước khi Bách Thủ đi mà thôi, lúc ấy vì không muốn để cảm xúc không nỡ chia lìa nặng nề như thế, nên nàng mới nói muốn Bách Thủ vài vật lưu niệm về.

Sau đó Lai Sinh lại hỏi nàng: “Đồ lưu niệm là cái gì?”

Loan Loan giải thích thế này: “Là thứ hiếm lạ mà đệ chưa từng thấy, là thứ đồ đặc biệt của địa phương đó, đồ lưu niệm cũng chính là món đồ mua về để làm kỷ niệm.”

Lai Sinh vốn giống như trẻ con, nghe xong thì tò mò, trước đó hắn vô cùng ao ước, nhưng kết quả lại nghe thấy Bách Thủ nói không có, trong lòng hắn đương nhiên cảm thấy mất hứng.

Không có đồ kỷ niệm, Bách Thủ bèn lấy ra ba đồng tiền đưa cho hắn: “Trên núi làm gì có gì hiếm lạ chứ, trên núi kia có cái gì, thì trên núi này của chúng ta cũng đều có. Ở trên núi này của chúng ta có gì chẳng lẽ đệ còn không biết sao? Đây, ba đồng tiền này thưởng cho đệ mấy ngày qua đã ngoan ngoãn ở nhà với chị dâu.”

Lai Sinh nghĩ lại cũng thấy đúng, trên núi thì có thể có đồ chơi hiếm lạ gì chứ, thế là ngay tức khắc cũng không để ý đến nữa, sau đó phần khởi nhận lấy ba đồng tiền Bách Thủ cho, định bụng lần sau đi chợ nhất định phải mua đồ ăn ngon.

Cơm nước xong xuôi, Loan Loan thu dọn bát đũa, Bách Thủ ngồi bên bếp lò đun nước nóng, Lai Sinh thì chạy về phòng của mình, cũng không biết đang làm gì. Nàng vừa rửa bát vừa kể chuyện mấy ngày qua trong nhà cho Bách Thủ nghe, dĩ nhiên là gồm cả chuyện lỗ thoát nước bị lấp.

Bách Thủ nghe xong khẽ nhíu mày: “Hai ngày gần đây thì sao?”

“Không bị lấp nữa.” Loan Loan nói, nhớ đến hôm đó Lai Sinh đứng giữa đường giơ chân mắng chửi người ta mà bất giác bật cười.

Bách Thủ cảm thấy tên ngốc mặc dù có lúc nóng nảy xúc động, nhưng vẫn có chút tác dụng.

Một lúc sau, Bách Thủ đột nhiên hỏi: “Nàng cảm thấy là ai làm?”

Loan Loan xếp bát đũa ngay ngắn vào trong chạn (*), cười nói: “Chàng cảm thấy là ai?”

(*) chạn: đây là tủ chén ở miền nam.

Bách Thủ nhíu mày không nói.

“Nghe chị dâu Thanh Diệp nói, trước đó vài ngày nhà bọn họ cũng làm lỗ thoát nước như nhà chúng ta, hơn nữa nhà Linh Tử cũng làm, có thể là nhìn thấy nhà trưởng thôn cũng làm như thế, vả lại quả thực lỗ thoát nước này chúng ta thiết kế dùng tốt nên nhiều gia đình trong thôn đều bắt đầu làm theo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-210.html.]

Dừng một chút, nàng cười tủm tỉm nói: “Ai muốn loại bỏ nó thì người đó có hiềm nghi!”

Bách Thủ trầm mặt không nói chuyện.

Mấy ngày qua Bách Thủ không có ở nhà Loan Loan chỉ tắm qua loa, cho nên hôm nay Bách Thủ trở về, nàng phải tắm thật sạch sẽ mới được, nhưng phụ nữ có thai không nên ngâm trong bồn tắm, chỉ nên tắm đơn giản thôi.

Sau khi đun nước xong, trước tiên Bách Thủ mang nước nóng vào phòng tắm cho Loan Loan, sau khi xác định Loan Loan không cần mình giúp, thì hắn trở lại phòng bếp thêm mồi lửa để tăng nhiệt độ cho nồi nước.

Chờ Loan Loan tắm xong, Bách Thủ đổ nước đi, sau đó bản thân pha nước ấm tắm. Chờ sau khi hắn tắm xong, hắn bảo Lai Sinh xách nước nóng còn lại trong nồi đi tắm, sau đó hắn đi vào buồng trong.

Trong phòng, Loan Loan đang ngồi đối diện với tấm gương ở bàn trang điểm để chải tóc, cái gương này là lúc tình cờ mua trong một sạp hàng nhỏ, tuy hơi nhỏ, cũng hơi xấu, nhưng có thể dùng được, trong cửa hàng đồ trang sức tất nhiên cũng tấm gương đẹp hơn, lớn hơn, có điều nó lại rất đắt.

Có thứ dùng được đã không tệ rồi, trước kia không phải nàng cũng đã từng không có cái để soi luôn sao?

Nhìn thấy Bách Thủ đi vào, Loan Loan lập tức lấy một mảnh vải bố sạch đưa cho hắn, Bách Thủ cầm lấy rồi ngồi sang bên giường vừa tự lau đầu, cũng vừa nhìn bóng lưng Loan Loan.

Nàng có thai đã bốn tháng, bụng hơi nhô lên, eo hình như cũng hơi to ra một chút, nhưng nhìn khuôn mặt lại gầy, hắn biết nguyên nhân vì mấy tháng gần đây khẩu vị của Loan Loan vẫn luôn không tốt, trong lòng hắn vừa có chút đau lòng vừa có chút mong đợi.

Loan Loan ngồi phía trước đương nhiên không nhìn thấy vẻ mặt của Bách Thủ ở đằng sau, đợi hắn lau tóc cả nửa ngày, nàng đứng dậy đi đến bên giường, thấy đầu tóc của hắn vẫn còn ẩm ướt, mà hắn còn đang nhìn nàng không chớp mắt, nơi đáy mắt kia tràn đầy tình ý và sự dịu dàng.

Trong lòng Loan Loan nhảy lên bình bịch vài cái, sau đó dí dỏm nhìn hắn trách móc, lấy mảnh vải bố sạch trên tay hắn bắt đầu lau tóc cho hắn, còn trêu hắn: “Xem ra chàng vừa xa ta có mấy ngày mà ngay cả tóc cũng không biết lau rồi.”

Bách Thủ hơi ngẩn ra, lập tức cười ha hả, tiếng cười sảng khoái vang vọng trong phòng, ngay cả ngoài sân cũng nghe được rõ ràng, đôi mắt lấp lánh có thần giờ phút này nhìn về phía Loan Loan lóe sáng như bảo thạch.

Loan Loan chưa bao giờ nhìn thấy Bách Thủ vui vẻ như thế, âm thanh sảng khoái, phóng khoáng, là sự vui mừng phát ra từ trong lòng mang theo sung sướng vô hạn, khiến cho ngũ quan cứng rắn của hắn lập tức lộ ra vẻ dịu dàng lại sinh động, khiến cho khắp thân thể cường tráng của Bách Thủ tỏa ra một loại mị lực của người đàn ông thành thục.

Nàng lại nhất thời nhìn đến ngây người!

Đôi mắt sáng ngời của Bách Thủ khẽ híp lại nhìn về phía nàng, đôi tay dài với tới, Loan Loan lập tức rơi vào trong vòng ôm rộng lớn ấm áp của hắn, một mùi thơm mát nhàn nhạt xen lẫn hơi thở dốc mập mờ bao quanh hai người.

Loading...