Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-09-30 20:19:18
Lượt xem: 74
Sau đó đi qua một chỗ đầy người đông đúc chen chúc như thủy triều đang xem biểu diễn tạp kỹ, người chen lấn ba tầng trong ba tầng ngoài, Lai Sinh ngóng cổ rồi chạy vào đám người. Loan Loan đến chợ rất nhiều lần rồi, nhưng đến giờ cũng chưa từng xem biểu diễn tạp kỹ, cảm giác hứng thú mới lạ nên cũng lại gần đám người phía ngoài xem.
Đáng tiếc có quá đông người, nàng dạo qua một vòng quanh đám người đang chen chúc, cổ vươn muốn gãy cũng không nhìn được tình hình bên trong, chỉ nghe thấy đoàn người không ngừng trầm trồ khen ngợi. Bách Thủ buộc xe trâu bên cạnh cái cây, kéo nàng đứng trên tảng đá của một cửa hiệu mặt tiền ở phía ngoài bên cạnh.
Trong đám người có một ông lão, một người nam tử trung niên, một nam tử tuổi còn trẻ, còn có một phụ nhân. Ông lão kia cầm cái chiêng đồng, đến những lúc đặc sắc thì không ngừng gõ chiêng để gia tăng bầu trông khí náo nhiệt cho màn biểu diễn trong sân. Trước đó nam tử trẻ tuổi biểu diễu tiết mục phun lửa, nam tử trung niên thì biểu diễn màn đập vỡ đá tảng lớn trên ngực, mà phụ nhân kia thì có thân thể mềm mại, cầm đao múa tới múa lui rất tốt, được tất cả mọi người hoan nghênh trầm trồ khen ngợi một trận.
Lúc mấy người đang nỗ lực biểu diễn, ông lão bèn cầm cái khay đi đến trước mặt đám người nhận phần thưởng, mọi người đều móc tiền đồng ra, trong đám người xem biểu diễn người có dân chúng gia đình bình thường, nhưng cũng có người của gia đình giàu có.
Xem một lúc, Loan Loan cảm thấy không có gì khác ở hiện đại, mà lại còn không đặc sắc bằng hiện đại, nàng bèn đi đến đám người bên ngoài tìm Lai Sinh, lúc này Lai Sinh đang nhón chân xem hăng say.
“Lai Sinh, chúng ta phải về nhà rồi.”
“Cho đệ xem chút nữa đi.” Lai Sinh vẫn vươn dài cổ không thèm quay đầu lại mà trả lời Loan Loan một câu.
Bên kia Bách Thủ đã dắt xe trâu sang, lúc này trong đám người lại phát ra một tiếng phịch.
“Hay quá!” Mọi người lại hét một tiếng lớn.
Lai Sinh cũng dùng sức vỗ tay cùng mọi người, Loan Loan bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Bách Thủ, vừa lớn tiếng gọi mấy tiếng Lai Sinh, khiến cho hai nữ nhân ăn mặc bất phàm đứng bên cạnh cũng nhìn sang.
Loan Loan bất đắc dĩ thở dài, đi qua nhéo lỗ tai Lai Sinh một cái, kéo hắn đi ra, nàng nhẹ nhàng nói: “Nếu đệ còn không đi, tẩu sẽ không mua quần áo cho đệ nữa!”
Lai Sinh lập tức vểnh miệng lên.
Loan Loan cười cười, lại nói: “Chúng ta đi mua quần áo trước rồi sau đó quay lại xem, được không?”
“Được!”
Vừa có quần áo mặc, vừa được xem biểu diễn, đương nhiên Lai Sinh lập tức đồng ý, sau đó ba người lập tức rời khỏi đám người đi đến cửa hàng quần áo. Ai bảo nàng không biết may vá nên chỉ có thể mua quần áo may sẵn thôi. Nàng chọn một bộ cho Bách Thủ, rồi lại chọn một bộ cho Lai Sinh, sau đó đưa tiền đặt cọc rồi nói ngày khác đến lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-202.html.]
Ở chợ này phần lớn mọi người đều chỉ mua vải vóc, rất ít khi có người trực tiếp yêu cầu chủ tiệm may, đương nhiên cũng có gia đình giàu có đến mua vải vóc tốt, nhưng mà những gia đình giàu có đều có thợ may cố định.
Lần nào đến Loan Loan cũng đều tới cửa tiệm này, chủ tiệm là người tinh ranh, đương nhiên nhìn ra Loan Loan có thể không biết may vá, bán vải bố rồi còn có thể thuận lợi thu được phí may quần áo, cho nên mỗi lần tiếp đãi cũng coi như nhiệt tình. Vả lại đều là khách hàng cũ, nên chủ tiệm còn cố ý tặng họ một vài món đồ nhỏ.
Loan Loan tỉ mỉ nhìn túi thơm trên tay, nó được làm từ vải thô bình thường, thích hợp cho nông dân như nàng sử dụng, mặt trên cũng thêu một chút hoa văn đơn giản, thoạt nhìn rất được.
“Bà chủ à, tẩu xem một thôn phụ như muội, lấy cái này làm gì chứ, không bằng tẩu bớt chút bạc cho hai bộ quần áo kia đi!” Loan Loan đặt túi thơm lên quầy rồi cười tủm tỉm nói.
“Ôi, Đại muội tử ngươi còn tinh ranh hơn cả ta rồi đấy!” Bà chủ vặn vẹo uốn éo cái eo mập của mình cười nói, nhét túi thơm của cửa hàng lại vào tay nàng nói: “Vật này do ta tự làm đấy, màu sắc và hoa văn phía trên khá đẹp, lại đúng lúc làm từ vải thô, rất hợp cho nông dân các muội dùng nha! Ai đi ra ngoài mà không mang theo ít bạc, muội xem đeo thứ này lên người rất dễ nhìn …”
Bà chủ ào ào nói một tràng: “… Muội là khách quen nên ta mới tặng muội cái này đấy, hai bộ quần áo kia ta cũng lấy giá thấp cho muội, sao, nếu muội không muốn lấy thì đưa lại cho ta đi vậy?” Sau đó vươn tay về phía nàng.
Loan Loan cười thầm, bà ấy nói bản thân mình giống như rất nhân nghĩa vậy, nàng bèn cười nói: “Đồ tốt thế này sao muội không cần chứ? Nhưng mà lần sau tẩu nhớ tính rẻ cho muội đấy!”
“Ôi muội tử của ta ơi, thực chưa thấy ai biết trả giá như muội đấy. Được rồi, được rồi!”
Hai người đang nói chuyện thì lại có người vào tiệm.
Loan Loan nói một tiếng với bà chủ sau đó đi ra cửa hàng, Bách Thủ đang chờ đo kích cỡ ở bên ngoài, chỉ có Lai Sinh cũng không thèm để ý chỗ này là chỗ nữ nhân thường hay đến khỉ gì, cứ nhìn đông ngó tây bên trong.
“Lai Sinh, Lai Sinh, đệ còn làm gì vậy, chúng ta phải đi rồi!”
Lai Sinh liếc mắt nhìn vải bố màu sắc rực rỡ rồi chạy ra ngoài.
Bà chủ cười cười với Loan Loan ở bên ngoài xem như là tiễn nàng, sau đó bắt đầu tiếp đãi hai nữ nhân vừa mới vào cửa hàng: “Ma ma à, hôm nay muốn chọn loại vải gì thế?”
Phu nhân lớn tuổi đưa mắt nhìn bà chủ, thản nhiên nói: “Để xem xem.” Lại nói với nữ tử bên cạnh: “Linh Nhi, con xem xem xấp vải màu sắc lần trước di nương thích có còn không?”
Sau đó bà đưa mắt nhìn ba bóng dáng đang dắt xe trâu biến mất ở bên ngoài cửa hàng, mày cũng dần chau lại giống như có điều gì suy nghĩ.