Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-09-05 16:49:59
Lượt xem: 446
Lúc Loan Loan tỉnh lại lần nữa thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường cứng, xung quanh có mùi nấm mốc khó ngửi. Loan Loan chậm rãi mở mắt ra, liếc mắt liền thấy một ngọn đèn dầu mờ mờ đặt trên bàn ở góc nhà, một căn nhà cũ nát đơn sơ, còn có, dưới chiếc giường cứng ngắc này không biết có lót gì không mà khiến lưng cô đau nhức, hồi tưởng lại tình cảnh lúc trước và tin tức mơ hồ trong đầu, cô không thể không thừa nhận cô đã đến một địa phương khác.
Toàn thân bủn rủn, đầu óc nặng khủng khiếp, Loan Loan lại nằm xuống.
Một lát sau, phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Bách Thủ đi vào thấy Loan Loan đã tỉnh, lại đi ra, lúc quay trở lại trên tay bưng một cái chén nhỏ, trong nhà hơi tối, da hắn lại đen nên không thấy rõ vẻ mặt lúc này, chỉ nghe thấy giọng hắn rất thô lỗ: “Tới giờ uống thuốc rồi.”
Loan Loan mở mắt, nghiêng đầu nhìn lại, đây là chồng mình sao? Dường như thân thể rất tốt, lúc ở bên bờ sông hắn đã tắt thở vậy mà giờ mới bao lâu đã sinh long hoạt hổ trở lại rồi.
Bách Thủ bưng thuốc tới bên giường, múc một thìa thuốc, nhìn Loan Loan gầy yếu nằm trên giường, đem thìa thuốc đổ lại vào chén, múc lại nửa thìa thuốc đưa tới khóe miệng Loan Loan. Một dòng nước nóng hôi hổi lại rất đắng chát chảy vào miệng Loan Loan nhưng đây cũng phải điều quan trọng, quan trọng là thuốc chỉ vào một nửa còn một nửa theo khóe miệng chảy xuống giường, cũng may là trong thìa không có bao nhiêu thuốc.
Loan Loan than thở, chẳng nhẽ không biết đỡ ta ngồi dậy sao? Thời cổ đại luôn cho rằng chồng là trời, quả nhiên nam nhân sao có thể hầu hạ người khác. Nàng nhẹ nhàng cài lại tóc, vô lực đưa tay lau miệng, còn Bách Thủ vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng, tay cầm cái thìa.
Nàng nói: “Làm phiền chàng đỡ ta ngồi dậy.”
Bách Thủ ngây ngốc, đem bát thuốc để xuống, hai tay túm lấy bả vai Loan Loan muốn nâng nàng dậy. Loan Loan đau đến nhíu mày, đây là đâu phải là nâng bệnh nhân, rõ ràng là đang xách một con gà con.
“Chàng không thể nhẹ chút sao ?” Nàng hữu khí vô lực, tức giận nói.
Bách Thủ khẽ cúi đầu xuống, rút tay về, hai tay hết nắm vào lại buông ra, lộ vẻ lo lắng, mất tự nhiên.
Dựa người không bằng tự dựa vào chính mình, cuối cùng Loan Loan cũng vất vả tự mình ngồi dậy được, mà người được gọi là trượng phu của nàng thì một mực đứng nhìn, tay cũng không đưa ra đỡ. May mà hắn còn biết lấy một bọc quần áo từ trong cái tủ bên giường ra để lót dưới lưng Loan Loan.
Loan Loan đang tự an ủi trong lòng, tìm người đàn ông miệng lưỡi trơn tru cả ngày giả tạo không bằng kiếm một nam nhân chất phác mộc mạc thì thấy Bách Thủ đem chén thuốc để bên giường rồi phủi tay đi ra ngoài.
Nàng ngẩn người nhưng cũng đành phải tự mình bưng chén thuốc lên uống, để chén thuốc xuống cổ tay đã tê rần. Trận ốm này khiến thân thể yếu đi không ít.
Loan Loan lại nằm xuống, nửa tỉnh nửa mê. Không biết qua bao lâu chợt bên cạnh có người đánh thức nàng. Bách Thủ lại bưng vào một cái bát nhỏ, cầm đũa đứng bên giường, thô lỗ nói: “Ăn cơm.”
Loan Loan nuốt nuốt nước miếng, cổ họng vừa khô vừa đau như có lửa đốt, khàn giọng nói: “Ta muốn uống nước.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-2.html.]
Bách Thủ bỏ bát xuống ra ngoài lấy một cốc nước, Loan Loan uống nước xong hữu khí vô lực nói: “Ta không muốn ăn cơm.”
Nàng cảm giác bệnh tình như nặng thêm, đầu so với lúc xế chiều lại càng đau, sao thuốc kia lại không có hiệu quả chứ?
“Ta muốn tìm bác sĩ.”
Bách Thủ ngẩn ngơ.
“….. Ta muốn tìm đại phu.”
Bách Thủ cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: “Đây là đơn thuốc đại phu kê hai ngày trước, còn đủ uống.”
Loan Loan hết nói rồi. Kê hai ngày trước? Bệnh chứng đã không giống nhau, nàng bệnh thành như vậy còn uống tiếp sao? Sờ sờ cái trán đã bắt đầu nóng lên.
Bách Thủ cầm cơm ra lại mang thuốc vào, Loan Loan uống thuốc, nhắm mắt lại, hữu khí vô lực nói: “Chàng đừng đi ra ngoài, lát nữa trán ta có nóng thì chàng đem khăn thấm nước đá đắp lên, nếu không có nước đá thì lấy nước lạnh cũng được….” Đến đại phu cũng không cho tìm không biết nói vậy có nghe theo không, nhưng lúc này nàng chỉ có thể dựa vào người được gọi là trượng phu này thôi.
Mà Bách Thủ đang sững sờ nhìn Loan Loan, đây là lần đầu tiên trong nửa năm qua nàng nói nhiều lời với hắn như vậy.
Loan Loan nào có tâm tư quản hắn cái khỉ gió gì, nhắm mắt lại, không lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.
Bách Thủ không biết tại sao nương tử lại bảo hắn làm vậy nhưng hôm nay nghe Dương đại ca nói là nương tử cứu hắn khiến hắn thật bất ngờ. Hiện tại nương tử lại nói nhiều lời với hắn như vậy, xem ra nương tử cũng không thật sự chán ghét hắn. Nhưng nghĩ đến chuyện bên sông ngày hôm nay trong lòng hắn lại thấy nghẹn ngào.
Đến nửa đêm, quả nhiên trán Loan Loan càng ngày càng nóng, Bách Thủ làm theo lời Loan Loan, không ngừng đổi khăn lạnh, sáng sớm ngày thứ hai trán nàng đã không còn nóng.
Lần nữa tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, uống một chút cháo loãng xong Loan Loan đã cảm thấy có chút khí lực, đầu cũng không còn nóng chỉ có chút mê muội, sau đó vẫn uống đơn thuốc ngày hôm trước
Nàng không rõ tại sao trượng phu của mình không đi tìm đại phu. Nói hắn bỏ mặc mình nhưng mỗi ngày đúng lúc mang thuốc, mang cơm đi vào, nàng nói chuyện với hắn, hắn cũng chỉ ừ hai tiếng lộ vẻ xa cách, hơn nữa, đôi khi thừa dịp nàng không chú ý sẽ len lén ngắm nàng, vẻ mặt rất kì quái.