Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 199: Ngất xỉu
Cập nhật lúc: 2024-09-30 11:56:11
Lượt xem: 103
Dương Nghĩa Trí vì chân bị thương nên không thể làm việc được, nhìn mọi người bận rộn ngoài ruộng, ông nằm trên giường mà giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, trong lòng ông thực sự ngột ngạt đến mức hoảng loạn, sau đó ông không màng đến sự phản đối của đám người Dương Khai Thạch mà chống gậy bước xuống giường, bởi vì cái nẹp của Loan Loan ở trên chân, nên cả chân ông đều cứng đơ, đi đứng rất chậm chạp.
Có lẽ vì không muốn để người nhà lo lắng, hoặc là ông cũng hy vọng nhanh chóng đi lại được để có thể giúp đỡ công việc, nên bản thân ông bình thường đi ra ngoài cũng rất cẩn thận.
Ngoại trừ đi lại trong nhà một chút, ông còn chống gậy ra ruộng xem xét khắp nơi, mọi người gặp ông đều cười chào hỏi.
“Thôn trưởng, hôm nay thời tiết rất tốt nha!”
“Thôn trưởng, ông có khá hơn chút nào không?”
…
Từng người đều nhiệt tình, người sau lại nhiệt tình hơn người trước, Dương Nghĩa Trí cũng vui tươi hớn hở trả lời mọi người: “Tốt tốt, trời tốt rồi thu hoạch cũng tốt a…”
Vì năm nay không may gặp ngập lụt, nên thu hoạch đương nhiên chênh lệch hơn một chút so với năm trước, trận mưa hơn mười ngày liên tiếp lần trước đã khiến cho mọi người lo lắng không thôi, thế nhưng thu hoạch chỉ bị tổn hại một chút cũng đã khiến mọi người rất vui mừng rồi!
Sau đó Dương Nghĩa Trí lại đi đến sân đập lúa, có người sợ ông bị ngã, nên khi trông thấy ông thì vội vàng vứt bỏ công việc đang làm đến đỡ ông lên sườn núi, sau đó ông cũng ngồi một bên ở sân đập lúa nhìn mọi người bận rộn, đồng thời cũng tán gẫu với mọi người. Nếu ai làm không đúng, hoặc là không chú ý, ông cũng không quên nhắc nhở họ.
Người lao động chính là như vậy, không chịu rảnh rỗi một khắc nào, cho dù hai tay hai chân không làm được, thì miệng cũng muốn xuất lực, như vậy mới cảm thấy vui vẻ an tâm.
Trong nhà Vương Thanh Sơn năm nay không chỉ có việc vui, mà cũng có thêm một người lao động, Cát Kim Lan – vợ hắn mới lấy mỗi ngày thức dậy sớm hơn cả mẹ hắn, không chỉ nấu cơm, còn theo mọi người cùng ra đồng làm việc. Động tác không chỉ thuần thục, mà sức cũng mạnh, đeo một gùi lúa to từ sân đập lúa đi thẳng một đường về nhà không hề nghỉ ngơi, xem ra ở nhà nàng ấy cũng thường làm việc.
Miệng nhỏ của nàng lại ngọt, trái một tiếng mẹ, phải một tiếng cha, gọi đến nỗi trong lòng mẹ Trường Thọ rất vui thích, khiến cho người bên ngoài ai cũng đều hâm mộ.
Có một lần Cát Kim Lan từ sân đập lúa đi xuống bèn ghé trước quán Loan Loan mua một bát bột lạnh. Loan Loan đã trông thấy nàng hai lần, còn nhìn từ xa, Cát Kim Lan thì căn bản chưa từng gặp mặt Loan Loan. Vừa đến quán lại giống như quen thuộc trước giờ mà nói chuyện với Loan Loan: “Chị dâu, buôn bán tốt không? Cũng cho muội một bát bột lạnh giải nhiệt đi.”
Loan Loan cũng cười đáp lại, lưu loát múc một bát cho nàng. Sau đó Cát Kim Lan vừa ngồi ở bên cạnh ăn vừa nói chuyện với nàng.
“Chị dâu, lúa nhà các tẩu đã gặt rồi nhỉ?”
“Đúng vậy a, thế còn nhà muội?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-199-ngat-xiu.html.]
“Nhà của bọn muội còn có hai mảnh ruộng nữa, nhà các tẩu có trâu thật tiện, gặt lúa xong là trực tiếp đi nghiền rồi. Không có trâu thật phiền toái, cứ phải chờ nhà người ta rảnh mới có thể thuê để dùng.”
Lúc ấy trong lòng Loan Loan có chút kinh ngạc. Cô nương này vừa gặp mặt đã biết nhà bọn họ có trâu, hẳn là ở nhà nghe Vương Thanh Sơn nói qua, hơn nữa ở trong thôn cũng chỉ có một mình nàng bày quầy hàng bán bột lạnh ở đây nên cũng rất dễ nhận ra.
Chính lúc này lại nghe Cát Kim Lan nói: “Chỉ là, tay nghề đan giỏ của Thanh Sơn rất tốt, bây giờ người mua nhiều hơn trước kia rồi. Có một gia đình lớn đã đặt trước huynh ấy rất nhiều lâu và giỏ nhỏ, đợi trong nhà dư dả hơn một chút, đến lúc đó bọn muội cũng đi mua một con trâu.”
Nàng cầm bát ăn hết chút bột lạnh còn lại bên trong, sau đó trả bát lại cho Loan Loan, đồng thời cười nói: “Bột lạnh này thật ngon, ăn hết một bát bây giờ trong người cũng mát mẻ hơn nhiều rồi.”
Loan Loan nhận lấy bát, lại cầm lấy muôi: “Nếu không muội ăn thêm chút nữa nhé?”
Cát Kim Lan vội vàng xua tay: “Thôi, cám ơn tẩu, chị dâu.” Nói xong đeo gùi của mình lên, cười nói với Loan Loan: “Chị dâu, các tẩu cũng thật tài giỏi nha! Sau này có gì cần giúp tẩu cứ nói thẳng nhé.”
Loan Loan nhìn Cát Kim Lan trở về nhà, lúc này mới ngồi xuống, nghĩ kỹ lại, nữ nhân này không chỉ khéo miệng, còn có chút tâm tư nữa! Có điều lời nói vừa rồi ngược lại khiến cho người ta không thấy phản cảm, rất thẳng thắn mà dứt khoát.
Mà lại có thêm một nhà khác có tin vui, chính là nhà Vương Bảo Sơn. Năm nay mấy người tương đối phải mệt mỏi một chút. Mai Tử mang thai đã gần được bốn tháng, ba người Vương Bảo Sơn ra ruộng làm việc, Mai Tử thì ở nhà giúp hái rau nấu cơm, chờ mấy người ăn cơm xong thì nàng giúp rửa bát, mấy ngày đầu ba người cũng không nói gì, nhưng sau đó có một lần mẹ Bảo Sơn nhìn thấy Mai Tử ở phòng bếp vừa rửa bát vừa đ.ấ.m lưng, bà biết chắc chắn nàng đã mệt mỏi, nên từ sau lần đó bà không để cho nàng làm việc nữa, nhiều lắm thì chỉ để nàng ngồi giúp rửa rau các thứ thôi. Mỗi ngày mẹ Bảo Sơn ra đồng làm việc từ sáng sớm, đến giờ cơm trưa vì sợ Mai Tử ở nhà nấu cơm nên phải gấp gáp chạy về nhà, nấu cơm rồi ăn xong, bà cũng không cho nàng rửa bát, lại đợi thu dọn việc nhà xong mới đi ra ngoài. Như vậy khiến cho việc ngoài ruộng chậm đi rất nhiều.
Có điều hai người sớm mong ôm cháu nên không để ý chút mệt mỏi ấy. Nhưng còn Mai Tử lại rất ngượng ngùng, bản thân nàng không chỉ không có giúp đỡ được lại khiến trong nhà thêm phiền toái.
Sau đó Loan Loan bèn khích lệ nàng: “Bọn họ đã lo lắng tẩu, thế thì tẩu dứt khoát đừng làm nữa, rồi tẩu giúp đỡ một vài việc nhẹ không dễ mệt, thế thì bọn họ cũng có thể yên lòng làm việc ngoài đồng, không cần phải bận bịu tẩu mà trì hoãn công việc nữa.”
Mà nhà mẹ đẻ Loan Loan lúa chín hơi muộn, gặt lúa đã qua một khoảng thời gian rồi mà không thấy có người đến, Loan Loan vốn tưởng rằng mẹ nàng chắc sẽ không đến, nhưng kết quả là vào một buổi xế chiều nào đó, Vương Nguyên Sinh đã tới rồi.
“Lúa ở nhà đã gặt xong hết rồi, nhưng chân cha bất tiện, mẹ lại đau thắt lưng không thể dùng sức nhiều, cho nên bảo đệ tới gọi tỷ phu dắt trâu về giúp nghiền lúa…”
Thế là ngày hôm sau Bách Thủ liền vội vàng dắt xe trâu về, Loan Loan thì ở lại nhà tiếp tục bày quầy bán hàng, Bách Thủ đi mãi đến tối mới về, nàng đã sớm nấu xong nước ấm, chờ Bách Thủ tắm rửa xong rồi hai người mới nằm trên giường nói chuyện.
“Hôm nay vất vả đúng không?”
“Cũng may, cha và mẹ đã gặt hết lúa từ sớm, hai người kéo cối nghiền quả thực quá mệt rồi, trong thôn cũng có trâu nhưng mỗi ngày đều có người thuê, cho nên mới đến tìm chúng ta… Hôm nay nghiền được hơn phân nửa, đến mai còn phải qua một chuyến nữa, thật ra chúng ta đã nên sớm qua giúp đỡ…”