Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 195: Ngày mùa đến rồi

Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:19:27
Lượt xem: 111

Vương Thanh Sơn kết hôn ngày thứ ba, tân nương tử lại mặt. Loan Loan cùng theo mọi người tụ lại náo nhiệt, vóc người tân nương tử ngũ quan đoan chính, bộ dáng khi nói chuyện với mọi người luôn cười tủm tỉm, cho người ta cảm giác rất thân thiết. Cái miệng nhỏ nhắn gọi mẹ Vương Thanh Sơn quả thật là một người miệng ngọt, mặc một bộ quần áo hoa hồng, trên đầu cài một đóa hoa hồng, đủ cho thấy sự xinh đẹp của tân nương tử, xem ra cũng là người biết cách ăn mặc.

Vương Thanh Sơn theo ở phía sau bảo làm gì thì làm đó, cũng chính là một người chịu khó.

Về sau mọi người bèn lôi kéo mẹ Trường Thọ không ngừng khen bà có phúc, cưới về được một cô con dâu xinh đẹp lại vừa ý như vậy. Mẹ Trường Thọ cười đến miệng đều không khép lại được, trong lòng thì đắc ý ánh mắt mình tốt mới chọn được một người con dâu như vậy.

Mà mọi người lại bắt đầu phỏng đoán: “Nhìn bộ dạng nói ngọt như thế, khẳng định cũng là người biết ăn nói, ngoài miệng nhất định không tha cho người khác… Tân nương tử vào cửa vì để được mẹ chồng ưa thích khẳng định sẽ ra vẻ thông minh, xem xem nha, cô nương biết chịu đựng như vậy, không tới hai ngày sẽ biết rõ lợi hại thôi…”

Theo như kinh nghiệm của những người lớn tuổi phỏng đoán, lại nhớ lại bản thân khi còn trẻ, lúc mới vào cửa cẩn thận và cung kính khi đó, chỉ có thể nói chính mình ăn nói vụng về, không có bổn sự này của người khác nên không khiến mẹ chồng yêu thích.

Còn có người bắt đầu hâm mộ Loan Loan, bởi vì nàng một là không cha mẹ chồng, hai là không có chị em dâu. Quan hệ với đại bá duy nhất của Bách Thủ cũng căng thẳng, Bách Thủ lại thương nàng, cho nên ở nhà bọn họ cơ bản đều do Loan Loan định đoạt.

Loan Loan cũng chỉ cười cười, có điều cuộc sống nhà bọn họ bây giờ cũng tốt hơn nhiều rồi, nhớ ngày đó người trong thôn gặp bọn họ là tránh như tránh ôn thần vậy, khi đó nàng và Bách Thủ khổ sở thì ai biết?

Vương Thanh Sơn kết hôn không bao lâu là đã đến ngày mùa, quý này nhà Loan Loan có thêm năm mảnh ruộng, có điều có trâu rồi nên họ cũng không cần lo.

Lúa đã sớm chín, trước đây ông nội Lai Sinh trồng hơi sớm một chút, ngoài đồng một mảnh vàng tươi, đã đến thời điểm thu hoạch. Ngày hè trời sáng nhanh, sáng sớm Loan Loan thức dậy chiên mấy cái bánh, lại lấy ấm đựng nước. Ba người cầm đồ đạc ra ngoài ruộng.

Để đồ ở cạnh bờ ruộng, ba người cầm d.a.o lưỡi liềm xuống ruộng. Ban đầu Loan Loan cắt rất ngượng tay, sau đó dần dần cũng quen. Lai Sinh nhìn thì như đứa trẻ, nhưng tốc độ làm việc không chậm chút nào.

Dần dần trong ruộng có nhiều người hơn, có người trông thấy ba người đã gặt được một khoảng đất nhỏ thì kinh ngạc nói: “Ơ, cả nhà các ngươi tới thật sớm nha!”

Bách Thủ liền cười cười: “Đâu có, bọn đệ cũng chỉ mới đến một lát thôi.”

Đợi đến lúc trời sáng hẳn, cũng đã cắt được một nửa lúa trong ruộng, ba người mới ngồi xuống nghỉ ngơi. Loan Loan mang bánh kẹp thịt chiên lúc sáng ra, nước nóng trong ấm đã nguội một chút, nhưng trời nóng nên uống cũng vừa rồi.

Mấy người này ăn xong thức ăn, lại ngồi một lát rồi bắt đầu tiếp tục làm việc. Cho tới trưa đã cắt xong lúa trong mảnh ruộng thứ nhất, một mảnh ruộng khác thì đã sớm cắt được phân nửa lúa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-195-ngay-mua-den-roi.html.]

Ăn xong cơm trưa, trời càng nắng như thiêu đốt, Loan Loan không cho Bách Thủ lập tức đi ra ngoài, mặt trời hôm nay nếu ra ngoài tiếp tục làm việc mà không che chắn cẩn thận sẽ trúng nắng mất, nên bảo hai người đi ngủ trưa một lát, còn nàng một mình ở một bên làm bột lạnh thật mát.

Bách Thủ cũng không ngủ lâu, khoảng một khắc chung là đã dậy, Loan Loan hỏi hắn: “Sao chàng không ngủ nhiều một chút? Lúc này mặt trời cũng còn đang gắt.”

Bách Thủ lắc đầu: “Ta không ngủ được, bình thường vốn cũng không có thói quen ngủ trưa.” Trong lòng có việc lo lắng cũng ngủ không ngon, nói xong Bách Thủ ra khỏi nhà chính đi đến chuồng trâu: “Ta chưa từng dùng qua cối nghiền, không biết đến trưa có thể làm được bao nhiêu đây. Ta vẫn nên đi làm trước vậy, nàng cứ ở nhà nghỉ ngơi, ít hôm nữa trời mát hơn rồi ra.”

Loan Loan biết bản thân mình có nói nữa cũng uổng công, nên không nói gì nữa, nàng vào phòng gọi Lai Sinh dậy.

Lai Sinh xoa xoa đôi mắt buồn ngủ đi ra nhà chính, rất bất mãn bĩu môi: “Người ta còn chưa tỉnh ngủ mà.”

“Bây giờ ngủ đủ thì tối đệ thức làm việc à? Mau theo ca đệ đến sân đập lúa đi, lát nữa sẽ có bột lạnh ăn ngay.” Loan Loan vừa thúc giục hắn vừa dùng đồ ăn dụ dỗ.

Nghe vậy, Lai Sinh lập tức tỉnh táo, hỏi: “Hôm nay có bột lạnh ăn à?”

“Đúng vậy a, tẩu vừa làm xong, lập tức có ăn ngay rồi.” Loan Loan vừa nói vừa ném công cụ vào trong cái gùi lớn, sau đó đưa cho Lai Sinh đeo.

Đẩy Lai Sinh ra ngoài xong, nàng trở lại bếp, lấy cái chậu lớn hứng nửa chậu nước lạnh, rồi đặt cái chậu đựng bột lạnh vào bên trong, hi vọng dùng cách này có thể tăng tốc độ đông lại của bột lạnh. Tiện tay cầm cái chổi rồi đóng kỹ cửa sân, sau đó đi về phía sân đập lúa.

Trên đường, nàng còn có thể trông thấy một vài bóng dáng bận rộn đang đội nắng trong ruộng. Xem ra mọi người đã sớm ra đồng làm việc, mà cũng chỉ có thời đại của Loan Loan mọi người mới có thể ở trong nhà hóng mát đợi đến khoảng bốn năm giờ chiều mới đi ra ngoài, đó là vì mỗi lần tới mùa vụ thu hoạch đều có máy móc chuyên môn thu hoạch, và cả thời tiết thế kỷ hai mươi mốt càng ngày càng khác thường, càng ngày càng nóng bức.

Ở thời đại này, mọi người đã quen sau giờ ngọ là đi ra ngoài làm việc.

Chờ khi Loan Loan đến sân đập lúa thì trông thấy trừ nhà bọn họ ra đã có hai nhà đang nghiền lúa. Có nhà rõ ràng đang mượn trâu của Lý Trụ, còn có nhà không có trâu, hai cha con bèn kéo dây thừng mỗi người một bên kéo cối nghiền chuyển động, mồ hôi trên trán kia không ngừng chảy xuống như mưa, quần áo trên người đều ướt đẫm.

Bách Thủ đã trải lúa ra sân, cối nghiền cũng chuẩn bị xong, hắn dắt trâu sang chuẩn bị bắt đầu nghiền, còn Lai Sinh ngồi xổm ở một bên nhàn nhã mà nhìn, lúc này Loan Loan thầm may mắn trong lòng vì nhà bọn họ đã mua trâu, bằng không trong nhà có nhiều đất như vậy, nếu như vẫn dùng cách như nửa năm trước, thì đoán chừng eo cũng đau nhừ không thẳng lên nổi mất.

 

Loading...