Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 193: Những ngày nóng bức

Cập nhật lúc: 2024-09-29 19:09:04
Lượt xem: 95

Loan Loan im lặng đi theo Bách Thủ mang khuôn mặt vui vẻ về nhà, sau khi về đến nhà, Bách Thủ còn vô cùng thân mật để nàng vào phòng ngồi nghỉ ngơi, còn bản thân hắn thì gánh hết toàn bộ việc nấu cơm trưa.

“Chàng thực sự tin đạo sĩ kia nói à.” Loan Loan hỏi hắn, bình thường nàng lại chưa bao giờ thấy hắn tin những điều này cả.

Bách Thủ cười cười: “Tin hay không cũng không sao cả, chỉ là ta vui thôi.”

“Chàng đã không tin những cái đó vậy sao còn để ta đi xem?” Loan Loan im lặng.

“Không phải mọi người đều xem sao?” Bách Thủ cười gãi gãi đầu, nói tiếp: “Thật ra ông ấy xem cũng có chỗ đúng đấy.” Hắn cũng mang thái độ nửa tin nửa ngờ, nên hắn sẽ không tìm đạo sĩ kia xem làm gì, nhưng mà hôm nay nghe thấy mẹ Nguyên Bảo bảo Loan Loan đi xem việc con nối dõi, thế là hắn đột nhiên nghĩ để Loan Loan đi, kết quả là lời đạo sĩ kia nói hoàn toàn đều vừa lòng hắn.

Đạo sĩ kia nói năm nay Loan Loan sẽ có việc mừng, mà nhà bọn họ ngoại trừ việc con cái thì còn có thể có việc vui gì chứ. Mặc kệ xem đúng hay không, con người vốn đều thích nghe những lời khen ngợi, may mắn!

Có điều Loan Loan lại không nghĩ như vậy, ở hiện đại có thể gặp rất nhiều thầy tướng số đoán mệnh, nhưng đều là lừa gạt, nên nàng mới không tin những thứ này. Nàng đã thành thân với Bách Thủ được gần một năm, ai cũng sẽ nghĩ năm nay bọn họ sẽ muốn có con, cho dù năm nay không có con, năm sau lão đạo kia sĩ đến lại tìm một cái cớ để chu toàn lời nói hôm nay thì sao? Nàng đã thấy nhiều thầy tướng số tự biên tự diễn rồi.

Mà ngoại trừ nàng xem, còn mấy nhà nữa cũng xin thầy tướng số kia xem mệnh.

Bà nội Thạch Đầu vì Dương Nghĩa Trí lần này đương không lại gặp chuyện không may nên đã xin lão đạo bói quẻ, lão đạo cũng nể mặt Dương Nghĩa Trí mới xem. Có điều một quẻ này tính ra lại khiến cho mọi người đều biến sắc.

“… tai ương không oan, còn cần phải điều dưỡng cho thật tốt, con người quan trọng là tinh khí thần, nếu tinh khí này không có thì người cũng xong rồi. Mà người cao tuổi thì các phương diện cũng càng ngày càng sa sút, Dương thôn trưởng một thôn trưởng tốt, nếu tránh thoát một kiếp này, sau này nhất định có thể hưởng phúc của con cháu.”

Bà nội Thạch Đầu lúc ấy biến sắc. Dương Nghĩa Trí bị đá đập gãy chân quả thực là họa, nhưng nghe ý tứ của lão đạo này chẳng lẽ vẫn còn tai họa?

Bà thấp thỏm không yên hỏi lão đạo kia: “Lão tiên sinh, ngài nói kiếp nạn này của lão đầu nhà chúng ta là kiếp gì? Có cách nào gặp dữ hóa lành hay không?”

Lão đạo phủi phủi áo choàng của mình rồi từ từ nói: “Thiên cơ bất khả lộ. Người xưa có nói mượn tuổi để kéo dài sự sống, không biết là thật hay giả.” Lời nói thật sự không rõ ràng, lấp lửng nửa vời.

Mà một người khác là mẹ Lan Hoa, cứ mỗi lần lão đạo này đến đều xin ông ấy xem cho mình, xem tới xem lui cũng chỉ như thế, cầu con trai.

Về sau lão đạo này bèn không để ý tới nàng nữa. Hôm nay trông thấy nàng vẫn cứ đứng mãi ở đó mà nhìn, nên đành tính một quẻ cho nàng. Có điều một quẻ kia giải ra lại càng khiến mẹ Lan Hoa buồn bực.

“Con người cần có trái tim bình ổn, mệnh có thì cuối cùng cũng sẽ có, mệnh không có thì chớ có cưỡng cầu. Phàm hết thảy cứ thuận theo tự nhiên.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-193-nhung-ngay-nong-buc.html.]

Sau khi mẹ Lan Hoa trở về thì ngồi trong phòng chửi loạn lên: “Giải cái quẻ rách gì vậy, cái gì mà không có chớ cưỡng cầu, lão đạo sĩ c.h.ế.t tiệt này chẳng lẽ lại rủa ta.” Lại sợ người ta nghe thấy nên vội vàng ngậm miệng, nhưng trong miệng vẫn còn cằn nhằn.

Mẹ Lan Hoa còn có chút bất mãn với lão đạo kia chính là vì ông ấy không chỉ không giải rõ ràng, lại còn nói khó nghe như vậy, trong thôn ai không biết nàng muốn có con trai, mỗi lần vào miếu, vị đầu tiên nàng bái chính là Tống Tử Quan Âm. Hiện tại thì tốt rồi, cả thôn đều nhìn nàng cười nhạo.

Mẹ Lan Hoa ở nhà bực bội hai ngày mới đi ra ngoài.

Lại nói, hàng năm lão đạo này đến thôn một lần, tối đa cũng chỉ hai lần. Đầu tiên không nói ông ấy xem có đúng hay không, nhưng người trong thôn lại đều rất tin tưởng.

Trải qua một việc nhỏ xem vào giữa như vậy, trời càng ngày càng nóng, việc buôn bán bột lạnh của Loan Loan cũng càng ngày càng tốt, mấy thôn gần đó đều biết đến, thì đương nhiên mẹ nàng cũng biết. Vào lần đầu tiên đẩy đến Vương gia thôn bán, mẹ nàng còn rao bán giúp nàng, khiến cho nàng rất bất ngờ, thời gian dài như vậy, đương nhiên Loan Loan cũng đã thấy thái độ của mẹ nàng có chuyển biến, nàng cũng không phải là người lòng dạ sắt đá, nên mỗi lần tới đều để mẹ nàng mang một chút về nhà. Còn đứa đệ đệ kia của nàng thì thật là không biết khách khí, vừa nhìn thấy nàng đã chạy đến gọi: “Nhị tỷ, Nhị tỷ phu.”

Sau đó câu thứ hai chính là: “Đệ muốn ăn bột lạnh.”

Mà nó vừa ăn xong thì sẽ biến mất tăm.

Loan Loan cũng không muốn so đo những điều này, vì dù sao cũng chỉ là một chút đồ ăn, chỉ cần nó không quá phận, nàng cũng sẽ không mắng nó ở trước mặt nhiều người bên ngoài như vậy. Mà Vương Tiểu Thảo thì nàng chỉ gặp qua một lần, lần đó cũng là khi nàng vào nhà múc nước, cả người không sáng sủa bằng trước kia, thấy Loan Loan cũng không nói chuyện, không biết có phải còn nhớ chuyện lần trước hay không. May là lần đó không có làm ầm ĩ bao nhiêu, có người ở Dương gia thôn nghe được tin đồn, mà mẹ Đại Trí có lẽ nghĩ thông suốt, hoặc cũng có lẽ là bị bạn già và con trai thuyết phục, nên lúc người nọ hỏi, thì bà cười nói: “Đâu có chuyện đó chứ.”

Cho nên thanh danh của Vương Tiểu Thảo cũng không chịu ảnh hưởng gì, về phần vì sao con bé rầu rĩ không vui, thì nàng đoán là nha đầu kia bị tổn thương rồi.

Vết thương ngoài da trên chân của Dương Nghĩa Trí đã dần khỏi, chỉ có điều do bị thương xương cốt nên vẫn chưa thể đi lại được. Mỗi ngày mặt trời đều như thiêu đốt, nằm trên giường cả ngày ông cảm thấy cơ thể đều sắp mốc meo rồi, nên ông cứ đòi xuống giường, nôn nóng đến độ ba người bà nội Thạch Đầu không biết phải làm sao mới tốt, cuối cùng Dương Khai Thạch không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm Loan Loan xin nàng giúp xem có cách nào hay không.

Dương Nghĩa Trí không nghe lời đại phu khuyên mà cứ đòi xuống đất, như thế sẽ tổn thương gân cốt rất nhiều, huống chi ông mới vừa bị thương có bao lâu đâu. Mặc dù ông nói bản thân không có việc gì, thế nhưng Dương Khai Thạch lúc nào cũng nhớ rõ lời lão đạo sĩ kia đã nói.

Cuối cùng Loan Loan nghĩ ra một cách, vẫn nẹp nẹp vào chân, nhưng không phải ở chỗ miệng vết thương, ở chỗ đầu gối và mắt cá chân mỗi chỗ nẹp một cái kẹp bốn mặt, giống như miếng bẫy chuột, nhưng nó là kẹp bốn mặt, sau đó dùng cây gỗ nối lại, xương cẳng chân bị thương phải được cố định ở trong một cái khoang rỗng, vì chỗ đầu gối bị kẹp lại, cho nên cả chân đều cứng ngắc, không thể co gập được.

Như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều tỷ lệ vì đầu gối co gập nhiều mà tác động đến xương cẳng chân. Dương Nghĩa Trí cảm thấy rất không thoải mái, nhưng vẫn phải miễn cưỡng chịu đựng, mà mấy người Dương Khai Thạch thì vỗ tay khen ngợi trầm trồ. Nếu có thể nghĩ cách buộc chân Dương Nghĩa Trí khiến ông không thể xuống giường thì bọn họ sẽ càng vui hơn đấy.

Thời gian cứ như vậy mà đi qua. Vào một ngày nắng gay gắt nào đó, Loan Loan đến bờ sông giặt quần áo lại phát hiện ở bờ sông có cua, thế là nàng về nhà lập tức dẫn Lai Sinh ra sông bắt nửa sọt cua, Loan Loan tỉ mỉ nói với Lai Sinh cua này có mùi vị ngon như thế nào, khiến cho Lai Sinh chảy nước miếng ròng ròng.

Hai người vừa mới về đến nhà đã gặp hai mẹ con Hương Tú đang trở về, còn cách vài bước xa, Hương Tú đã lên tiếng chào hỏi Loan Loan.

 

Loading...