Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 170: Lời đồn đãi vô căn cứ
Cập nhật lúc: 2024-09-26 08:22:20
Lượt xem: 122
Hai mẹ con Hương Tú nói cảm ơn hai người Loan Loan rồi khuân đồ về nhà, hai người dắt xe trâu về sân buộc chặt lại rồi chuẩn bị bắt đầu nấu cơm. Lai Sinh rất nghe lời, thực sự ở nhà trông nhà cho đến trưa, khi hắn nhận được mứt quả thì rất cao hứng!
Ăn xong cơm trưa, Lai Sinh liền chạy biến đi, Loan Loan và Bách Thủ đẩy xe ba gác kia vào sân, gánh nước rửa lại một lần cho sạch sẽ, vì muốn vận chuyển bột lạnh đi bán quanh thôn cũng chỉ có thể sử dụng xe trâu là thuận tiện nhất, nhưng dù sao nếu trên xe ba gác quá bẩn thì cũng sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán, nên hai người phải chà rửa cho sạch sẽ.
Chờ nước đọng trên xe đã khô ráo, Bách Thủ lại rải một lớp cỏ khô lên trên, đến lúc đó dùng thùng nước để đựng bột lạnh, còn những thứ khác thì đặt vào trong chậu rồi xếp hết lên xe, nhìn gọn gàng sạch sẽ sẽ tốt hơn rất nhiều!
Dọn dẹp xe ba gác xong, hai người đeo gùi đi ra ngoài. Hôm nay phải chuẩn bị xong rau cho lợn của ngày mai, thì sang ngày mai bọn họ mới có thời gian đi bán bột lạnh, mỗi người đeo hai cái gùi, trên đường tình cờ gặp được mẹ Đại Trí, ai ngờ đâu mẹ Đại Trí lại xụ măt nhìn chằm chằm vào nàng.
Loan Loan rất buồn bực, chẳng lẽ chuyện bị bại lộ sao? Nhưng nàng không nghe thấy trong thôn có động tĩnh gì nha?
Trên đường xuống núi lại gặp phải mẹ Nguyên Bảo đang lên núi, mẹ Nguyên Bảo thần thần bí bí kéo nàng đi qua một bên.
“Rốt cuộc nhà các muội xảy ra chuyện gì rồi?”
Câu nói đầu tiên của mẹ Nguyên Bảo đã khiến nàng mù mờ luôn rồi.
“Không có gì mà tẩu!”
Mẹ Nguyên Bảo nhìn chằm chằm nàng mà nói: “Thật sự không có gì à? Muội có biết là hai ngày nay ở trong thôn có người đang bàn tán về nhà các muội không hả!”
Ấn đường Loan Loan nhướng lên nói: “Bàn tán chuyện gì chứ?”
Mẹ Nguyên Bảo nhìn xung quanh một chút, khi thấy không có ai thì lúc này mới thấp giọng nói: “Trước đó vài ngày có phải muội muội của muội đến đây không? Mọi người đang nói chuyện muội muội của muội và Lý Đại Trí đó!”
Mắt phải Loan Loan giật giật, hỏi bằng giọng nói nhỏ hơn cả nàng: “Đã nói chuyện gì rồi tẩu?”
“Những người này đông kéo một câu, tây đưa một câu, cụ thể là gì thì ta cũng không rõ lắm, dù sao cũng nói đã có người thấy Lý Đại Trí rơi xuống sông. Sau lại nhìn muội muội của muội lặng lẽ trở về vào ban đêm, trên người lại còn không phải mặc quần áo của con bé nữa.”
Loan Loan đột nhiên ngẩng đầu, chuyện quần áo Vương Tiểu Thảo mặc quần áo của nàng sao lại truyền ra được?
Mẹ Nguyên Bảo cũng không biết gì về việc này, sau đó Loan Loan kể chuyện ngày đó cho nàng nghe, dĩ nhiên đã giảm bớt chuyện Vương Tiểu Thảo dựa vào lòng ôm Lý Đại Trí. Mẹ Nguyên Bảo nghe xong cũng lo lắng: “Đoán chừng ngày đó các muội tiễn con bé về thì đã có người nhìn ra cái gì đó rồi.”
Loan Loan nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy như vậy, lúc trước đã có người hỏi nàng chuyện ngày đó, có điều người kia không hề đề cập một câu nào đến chuyện quần áo cả. Có thể bị những người khác trông thấy hay không? Còn mẹ nàng bên kia chắc chắn sẽ không ngốc gì mà tự đi nói ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-170-loi-don-dai-vo-can-cu.html.]
Nghĩ đến đây, mí mắt nàng lại giật giật , mới vừa rồi nhìn thấy sắc mặt mẹ Đại Trí rất khó coi, hẳn là bà đã biết chuyện này rồi?
Mẹ Nguyên Bảo nghe xong có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng dưới sự truy hỏi của Loan Loan mới ấp a ấp úng nói: “Thật ra thì trong thôn không chỉ bàn tán việc này, còn có. . . . . . tình huống ngày đó của hai người vốn có chút trùng hợp nên có người suy đoán muội muội của muội và Đại Trí cùng bị rơi xuống sông . . . . . . nhưng về sau không biết sao lại biến thành nhà muội cố ý muốn gả muội muội của muội cho Lý Đại Trí rồi.”
Nàng nghĩ tới Loan Loan lúc trước, Lý Đại Trí có điều kiện rất tốt, diện mạo không tệ, được rất nhiều cô nương yêu thích, ban đầu mẹ Loan Loan đã muốn gả Loan Loan cho Lý Đại Trí nhưng không thành; lúc này nói không chừng sẽ dùng chuyện này để thúc đẩy Lý Đại Trí và muội muội của Loan Loan.
Những người đàn bà ở nông thôn hễ hơi rảnh không có chuyện gì làm là lại thích nhiều chuyện đoán này đoán nọ, từ suy luận của họ mà nói thì rất có khả năng này.
Mẹ Nguyên Bảo cẩn thận nhìn Loan Loan, an ủi nàng: “Nếu như mẹ và muội muội của muội thật sự không có tâm tư này thì không cần phải lo lắng đâu.”
Loan Loan nhíu chặt mày, nàng đang lo nếu con bé kia biết trong thôn bàn tán chuyện này thì không biết nó có thay đổi ý định hay không nữa!
“Còn nữa nha, ta cảm thấy nếu theo như tình huống muội vừa nói, thì tám phần là mẹ Đại Trí cũng biết chuyện này.” Suy nghĩ một chút, mẹ Nguyên Bảo vẫn nói ra quan điểm của mình: “Có điều, muội muội của muội vốn cũng không cẩn thận mới ngã xuống sông, Lý Đại Trí có lòng tốt cứu con bé, hai người căn bản là thực sự không có chuyện gì, cũng không cần lo lắng gì đâu. . . . . .”
Loan Loan chỉ muốn xả vài phần bực tức, nàng muốn lớn tiếng mắng câu mẹ nó.
Nếu hai người thật sự không có gì thì tốt rồi, mà tệ là Vương Tiểu Thảo đã chủ động, còn có cả tâm tư của con bé với Lý Đại Trí. Nhưng những điều này lại không thể nói ra được, buồn bực trong lòng thật là con mẹ nó không thoải mái!
Xem ra mẹ Đại Trí đã biết chân tướng sự việc rồi, nàng nghĩ lại thì cảm thấy Lý Đại Trí nhìn cũng không tệ, nhưng làm việc cũng chỉ được thế này, chẳng lẽ hắn không biết là có vài thứ không thể nói hay sao!
Nói cảm ơn mẹ Nguyên Bảo, Loan Loan đi xuống núi, Bách Thủ thấy hai người đang nói chuyện nên đã sớm trở về nhà, Loan Loan vừa bước vào sân thì lại sa sầm mặt.
Mẹ nàng và Vương Tiểu Thảo đang ngồi ở bên trong nhà chính, Lai Sinh đang rót nước cho hai người.
Bách Thủ thấy nàng về, vội vàng tới nhận lấy gùi trên lưng của nàng, đồng thời nói: “Nương và Tiểu Thảo cũng vừa tới.”
“Họ có nói đến làm gì không?” Loan Loan để gùi xuống, giúp Bách Thủ mang vào phòng bếp, thật ra thì cũng là Bách Thủ mang vào, còn nàng chỉ theo ở phía sau.
“Không nói cụ thể, chỉ nói có việc muốn bàn bạc với nàng thôi.” Bách Thủ nhìn vào mắt nàng nói: “Nàng đi đi, ta chuẩn bị nấu cám lợn rồi.”
Loan Loan gật đầu ra khỏi phòng bếp, mẹ nàng ngồi ở nhà chính đang rướn cổ lên nhìn về phòng bếp, thấy nàng ruốt cuộc cũng đi ra thì lập tức đứng lên gọi nàng: “Nhị muội cắt rau cho lợn về rồi à?”