Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:22:44
Lượt xem: 114
Loan Loan lạnh nhạt liếc nàng một cái, bây giờ luống cuống rồi sao? Không phải cổ đại này quy củ rất nhiều, luật lệ của nữ nhân cũng rất sâm nghiêm sao? Sao những nữ nhân này còn phóng khoáng hơn người hiện đại thế được chứ?
Chính bởi vì thời cổ đại có rất nhiều yêu cầu với nam nữ, nữ nhân chưa lập gia đình thì không thể có tiếp xúc da thịt với nam nhân, nam nhân cũng không được phép nhìn thân thể của nữ nhân, cho dù chỉ cởi bỏ áo ngoài cũng không thể được, nếu không thì nam tử đó nhất định phải cưới nàng này.
Nhưng cũng bởi vì cổ đại có nhiều yêu cầu nên nam nữ cũng không có cách nào tự do yêu đương, quan niệm tôn ti lại rất mạnh, nữ nhân cũng không có cách nào lựa chọn nam tử trong lòng mình ngưỡng mộ được, vì thế mà các nàng mới có thể dùng các loại thủ đoạn để đạt tới mục đích. Đây cũng là lý do vì sao càng là nhà giàu có hào phú, thì bên trong nội viện lại càng thêm phức tạp!
Người khác thích làm sao nàng không xen vào, nhưng Vương Tiểu Thảo là muội muội nàng, nếu như thanh danh của Vương Tiểu Thảo thật sự xấu đi, bản thân nàng ngược lại cũng không phải sợ gì cả. Nhưng sau này mình còn phải có con, đứa trẻ có một người dì thanh danh không tốt thì tương lai của nó thế nào cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Cho nên, chuyện này nàng không thể bỏ mặc được!
Bách Thủ đến Vương gia thôn, để rau cho lợn xuống, nói với cha mẹ Loan Loan là Vương Tiểu Thảo sẽ trở về sau bữa cơm chiều, mặc dù trong lòng mẹ Vương Tiểu Thảo buồn bực nhưng bà cũng không nói gì.
Ăn xong cơm tối thì trời cũng đã gần tối đen, lúc này cũng vừa lúc phải trở về.
Ban đầu Vương Tiểu Thảo còn la hét đòi về, bị Loan Loan nói xong một phen thì trong lòng nàng cũng rối loạn, nàng chỉ muốn trở về tìm mẹ nàng nghĩ cách. Nhưng lúc ấy trời còn sáng trưng thì sao Loan Loan có thể để cho nàng trở về được, vì tức giận nên đã ném mấy câu cho nàng: ” Thời gian này mọi người đều đang về nhà, muội còn ngại có ít người thấy phải không?”
Vóc người Vương Tiểu Thảo cũng gần như nàng, ban ngày mặc quần áo của nàng trở về thì đoán chứng cũng không có người cố ý đi xem xét, nhưng thời điểm ở trên núi lại gặp phải đám người bà mối Vương , lúc ấy Loan Loan nhìn thấy mấy người đi về phía bờ sông nên cũng chỉ sợ người có tâm lại nhìn ra được cái gì thôi.
Loan Loan một mình đi tiễn Vương Tiểu Thảo thì Bách Thủ lo lắng không yên lòng, Lai Sinh nhìn ba người đều muốn đi ra ngoài thì cũng tò mò đòi đi theo, cho nên ăn xong cơm tối, thu dọn xong đồ, đóng kỹ cửa sân rồi mấy người liền ra khỏi thôn.
Vừa vặn tối nay có ánh trăng m.ô.n.g lung nên trên đường cũng không tính là quá tối, ba người không ai nói chuyện, chỉ có Lai Sinh vừa đi vừa nói nhỏ, thỉnh thoảng đá đá xuống đám cỏ dại ở ven đường.
Giống Lai Sinh thế cũng rất tốt, cũng không biết đùa giỡn tâm cơ gì, vĩnh viễn cũng sẽ không phiền não, lo lắng!
Rất nhanh đã đến Vương gia thôn, về đến cửa nhà, Loan Loan đưa tay gõ cửa, cha nàng ra mở cửa, khi ông thấy Loan Loan thì điều đầu tiên là sửng sốt, Vương Tiểu Thảo đứng ở phía sau của nàng, mà lúc nhìn thấy Bách Thủ và Lai Sinh ở phía sau thì cha nàng cũng đã cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì Bách Thủ đã tới lúc chiều, cho nên ông cũng biết Vương Tiểu Thảo sẽ về trễ một chút, nhưng làm sao lại có nhiều người tiễn như vậy đây?
“Cha.”
Nghe được giọng nói của Loan Loan thì cha nàng cũng hoàn hồn, ông liền để cho mấy người vào nhà, lại hỏi: “Các con ăn cơm chưa?”
Bách Thủ cũng đi lên gọi cha, Lai Sinh theo ở phía sau tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây. Mẹ Loan Loan nghe được giọng nói nên từ phòng bếp đi ra ngoài, khi bà thấy mấy người cũng ngẩn ra, đây cũng là lần đầu tiên mấy người tự mình đưa Vương Tiểu Thảo trở về đây, mẹ nàng ngừng việc đang làm rồi cũng đi theo vào nhà chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-165.html.]
Loan Loan liếc nhìn vẻ mặt nghi ngờ của cha mẹ, trong lòng cũng đã hiểu rõ một chút, đây có thể chính là chủ ý của bản thân Vương Tiểu Thảo, sau đó bỏ bao quần áo lên trên bàn, mẹ nàng nhìn thấy bao quần áo kia thì lập tức cười nói: “ Cái gì vậy?”
“Là quần áo của Tiểu Thảo.” Loan Loan nói.
“Quần áo? Quần áo gì ?” Mẹ nàng đang nghi hoặc, bà lập tức phát hiện quần áo trên người Vương Tiểu Thảo căn bản không phải của bản thân nàng, mở bao quần áo ra kiểm tra, thì thấy quần áo bên trong vẫn còn ẩm ướt, đây mới là quần áo của Vương Tiểu Thảo. vậy trên người Vương Tiểu thảo mặc có lẽ là quần áo của Loan Loan rồi!
Bà khẽ giật mình, mắt nhìn hai tỷ muội hỏi: “Cái này… kể mẹ nghe xem chuyện lộn xộn gì vậy?”
Loan Loan nhàn nhạt đứng lên, nói với cha mẹ nàng: “Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói.” Sau đó đi vào một gian phòng bên cạnh: ” Tiểu Thảo muội cũng đi vào đi.”
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Loan Loan thì sắc mặt của cha mẹ nàng cũng có chút thay đổi, cha nàng bất an mà liếc mắt nhìn Vương Tiểu Thảo, ông đi vào trước tiên, sau đó mẹ nàng cũng đi vào theo, Vương Tiểu Thảo đương nhiên không thể không đi vào, chỉ có thể kiên trì theo vào.
Bách Thủ, Lai Sinh còn cả Vương Nguyên Sinh thì ngồi ở nhà chính.
Cho đến bây giờ, Vương Nguyên Sinh vẫn là một đứa không hiểu chuyện, từ sau khi biết được sự lợi hại của Loan Loan xong thì hắn cũng không dám giống như trước nữa, nhìn thấy Loan Loan cùng Bách Thủ có cuộc sống tốt rồi, thì hắn còn biết lấy lòng Loan Loan hơn cả cha mẹ hắn. Bình thường nghe cha mẹ hắn nói chuyện thì hắn cũng hiểu Bách Thủ trăm ngàn đều thuận theo Loan Loan, trên căn bản thì cái gì cũng đều nghe theo Loan Loan.
Cho nên cái tên đáng ghét này cảm thấy chỉ cần lấy lòng nhị tỷ hắn là được, còn về phần Nhị tỷ phu, Vương Nguyên Sinh cũng không có nhăn mặt giống như trước kia nữa nhưng cũng không chủ động chào hỏi nhiệt tình.
Bách Thủ cũng không muốn chấp nhặt với trẻ con, hắn có thể đến đây cũng hoàn toàn là vì Loan Loan thôi.
Ba người ngồi ở nhà chính bắt đầu mắt to mắt nhỏ trừng nhau .
Sau đó thì Vương Nguyên Sinh bèn cầm bát rót nước từ trong ấm ra uống, hắn cũng không nói muốn rót cho hai người kia uống một bát.
Bách Thủ căn bản cũng không có ý muốn uống nước, nhưng Lai Sinh đột nhiên nhìn thấy thì cũng cảm thấy hơi khát nước, thế là tội nghiệp nhìn Bách Thủ rồi nói: “Ca, đệ cũng muốn uống nước.”
Bách Thủ hiếm có mà cười cười với hắn: “Ngoan, chúng ta về ngay thôi.”
Lai Sinh nhìn Vương Nguyên đang nháy mắt ra hiệu với hắn thì có chút không cam lòng, bỉu môi nói: “Đệ khát, đệ muốn uống bây giờ cơ!”
Bách Thủ quét mắt nhìn Vương Nguyên Sinh đang tác quái ở một bên rồi đứng dậy đi vào phòng bếp, chỉ lát sau thì cầm một cái bát tới, cầm lấy ấm trên bàn rót một bát nước đặt trước mặt Lai Sinh, sau đó mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm Vương Nguyên Sinh đang muốn đứng dậy đi cướp cái bát nước.
Vương Nguyên Sinh chỉ cảm thấy khi đó cái cổ của mình đều lạnh toát, bàn tay vươn ra không khỏi rụt trở về .