Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 164: Hậu quả đáng sợ không ngờ

Cập nhật lúc: 2024-09-23 09:22:30
Lượt xem: 126

Bách Thủ mở đám cỏ nước ra nhìn, thấy cơ bản đều có thể cho lợn ăn, nên ném tất cả vào trong nồi, Lai Sinh cũng ngồi nhóm lửa ở bên cạnh, mới đốt được hai cây củi, rau cho lợn trong nồi còn chưa kịp sôi, thì bụng hắn đã kêu ọt ọt, Lai Sinh liền bẹt miệng rồi giương mắt nhìn Bách Thủ , nói: ” Đệ đói bụng rồi, đệ muốn ăn bánh.”

Bách Thủ liếc hắn mấy cái: “Thấy nấu cám lợn thì đệ liền đói bụng rồi à?”

Chưa nói hết câu đã thấy hắn bỗng chốc nhảy dựng lên một cái rồi chạy ra khỏi phòng bếp vọt tới ngoài cửa nhà chính, ầm ầm đập cánh cửa nhà chính rung lên thùng thùng, đồng thời cũng giương cổ hướng vào bên trong la lên: “Chị dâu, chị dâu, đệ muốn ăn bánh.”

Mà Loan Loan thì đang mang vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở bên giường nhìn Vương Tiểu Thảo , Vương Tiểu Thảo bị ánh mắt đạm mạc của nàng nhìn cũng dần dần trở nên bất an.

Lúc Loan Loan đang định nói thì lại nghe thấy tiếng la bên ngoài, nàng đi đến mở của nhà chính, ở bên ngoài Bách Thủ đang kéo Lai Sinh đi về phía phòng bếp, Loan Loan đưa tới một gói đồ nhỏ rồi mỉm cười nói: “Lai Sinh đói bụng thì cứ ăn táo trước đi nha, chị dâu sẽ rán bánh cho đệ ăn ngay.”

Lai Sinh nhìn lên thấy bọc nhỏ kia thì lập tức vui mừng chạy tới, mở bọc ra cầm lấy một quả táo thỏa mãn bỏ vào trong miệng, còn ngây ngô cười gật đầu nàng: “Dạ, đệ có táo rồi, đệ không ăn bánh nữa.”

Loan Loan cười cười, nhìn về phía Bách Thủ, nói: “Chàng sang nói với mẹ một tiếng, chờ Tiểu Thảo ăn xong cơm tối rồi mới về nhà, thuận tiện chàng vác rau cho lợn về luôn đi.”

Bách Thủ đoán được chắc chắn đã xảy ra chuyện gì với Vương Tiểu Thảo nên hắn cũng không hỏi nhiều, bèn gật đầu đồng ý, dẫn Lai Sinh về phòng bếp, lại dặn dò hắn vài câu, sau đó đeo gùi của Vương Tiểu Thảo rồi đi ra ngoài.

Loan Loan đóng cửa lại lần nữa, nàng ngồi trên giường, thần sắc của nàng cũng không có ẩn ẩn tức giận như mới vừa rồi nữa mà nhàn nhạt nhìn Vương Tiểu Thảo nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì.”

Mới vừa rồi ở bờ sông Loan Loan cũng bảo vệ nàng mà không hề có lý do, khiến cho Vương Tiểu Thảo có chút ngoài ý muốn đồng thời mừng thầm, nhưng hiện tại lại bị thái độ nghiêm nghị của Loan Loan làm lòng nàng vừa thấy thoải mái hơn đã lại bắt đầu căng thẳng bồn chồn không ngừng.

Trấn định lại tâm thần, Vương Tiểu Thảo nói: ” Muội vốn muốn đến bờ sông rửa tay, nhưng lại không cẩn thận trượt chân rơi xuống sông, mà muội cũng không biết bơi, may là lúc ấy Lý Đại Trí xuống đó đã cứu muội.”

“Còn gì nữa không?” Điểm này không cần nàng nói mà chỉ nhìn bộ dáng của hai người lúc ấy là Loan Loan cũng có thể đoán được.

Vương Tiểu Thảo rồi cúi đầu xuống, thấp giọng nói: ” Lúc đó muội quả thật là rất sợ hãi nên cũng không có suy nghĩ nhiều mà liền đưa tay túm lấy hắn, vì thế nên mới làm ướt quần áo của hắn.”

Đuôi lông mày của Loan Loan nhướng lên, điều nàng muốn hỏi cũng không phải cái này: “Sau đó thì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-164-hau-qua-dang-so-khong-ngo.html.]

Vương Tiểu Thảo cúi đầu, bắt đầu có chút bất an nao núng.

“Được rồi. Nếu như muội ngại nói thì để ta nói thay muội.” Loan Loan mặt không chút biểu tình nhìn nàng nói: “Hắn kéo muội lên bờ, nhưng muội thấy quần áo của mình ướt hết rồi, bộ dáng chật vật còn bị hắn nhìn thấy nên dứt khoát giả dạng hoảng sợ đáng thương, sau đó thuận thế mà nhào vào n.g.ự.c hắn. . . . . .”

Vương Tiểu Thảo bỗng chốc ngẩng mạnh đầu lên, trong đáy mắt là tràn đầy vẻ không thể tin, sau đó lại lập tức nặng nề cúi đầu xuống nói: “Nhị tỷ, muội là muội muội của tỷ, làm sao tỷ có thể nói muội như vậy được?”

Nghe nàng nói như thế, Loan Loan cười lạnh một tiếng, ở trong căn phòng yên tĩnh này lại vang lên vô cùng rõ ràng, mặt Vương Tiểu Thảo không khỏi đỏ lên.

Loan Loan từ từ đi tới trước mặt nàng, thản nhiên nói: “Chính bởi vì ta là nhị tỷ của muội nên ta mới nói như vậy, vì ta là nhị tỷ của muội nên ta mới không vạch trần muội ở bờ sông. Cũng chính vì ta là nhị tỷ của muội nên ta mới chịu che dấu cho muội trên đường về. . . . . .”

Vương Tiểu Thảo cúi đầu bất an vặn góc áo, ánh mắt mơ hồ bất định.

“. . . . . . muội có biết là mới vừa rồi muội đã làm cái gì hay không hả? Nếu để người nào nhìn thấy thì đời này muội xong rồi đấy. Kết quả tệ nhất chính là Lý gia chối bỏ hết tất cả, nói là do tự muội lao tới, mà đã làm như vậy thì tất nhiên sẽ không lấy muội. Đến lúc đó không chừng người bên ngoài còn có thể nói là Lý Đại Trí có lòng tốt cứu muội nhưng lại bị muội hãm hại. Nếu như vậy, thì sau này còn ai dám lấy muội nữa đây?”

Khuôn mặt Vương Tiểu Thảo lập tức tái mét.

“. . . . . . Kết quả tốt nhất chính là, muội và Lý Đại Trí có tiếp xúc da thịt, người ta sẽ để cho muội về nhà chồng. Nhưng có điều, theo sự hiểu biết của ta đối với mẹ Đại Trí thì bà ta tuyệt đối cũng không để cho muội có thể dễ dàng gả qua được, còn sau khi gả xong thì cũng sẽ tìm mọi cách để gây khó dễ cho muội, mà chuyện muội làm, thử hỏi người nam nhân nào sẽ chịu được loại uất khí này? Cứu người mà ngược lại bị người khác buộc mình phải cưới nàng? Đây chỉnh là đại sự cả đời người đấy! Nông dân chúng ta tuy không nạp thiếp giống như những gia đình giàu có, nhưng cũng không phải là không có, hơn nữa Lý Đại Trí kia cũng là người có tài hoa, nói không chừng một ngày nào đó sẽ có tiền đồ, nếu như vậy thì mẹ hắn sẽ nạp thiếp trước cho hắn thì sao đây? Bất kể là loại kết quả nào thì thanh danh của muội về sau cũng khó mà lấy lại được.”

Cả người Vương Tiểu Thảo cũng đã hơi lảo đảo như muốn ngã, lúc này nàng mới phát hiện chuyện mình làm ra ngu xuẩn cỡ nào!

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, thật sự là nàng không cẩn thận mà trượt chân rơi xuống sông, nhưng khi đó toàn thân mình cũng đều ướt đẫm, khoảng cách của hai người lại gần như vậy, chỉ nhìn một cái đã có thể nhìn rõ thân thể của nàng, khi đó nàng thật sự xấu hổ đến mức không chịu nổi. Nhưng Lý Đại Trí cũng thật sự là chính nhân quân tử, thậm chí quét mắt cũng không quét nhìn lấy một cái, lại còn muốn lui về sau, nàng lại nghĩ đến bản thân mình ái mộ hắn, nên không biết tại sao lúc ấy nàng đã làm như thế.

Mặc dù nàng muốn gả cho hắn, nhưng nàng không muốn làm tiểu thiếp, cũng không muốn cả đời bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bàn về việc Vương Tiểu Thảo có lòng riêng, thì dù sao nàng vẫn còn nhỏ, sau khi hiểu rõ được tính nghiêm trọng của chuyện này rồi cũng lập tức bối rối, nước mắt không ngừng mà tuôn trào rơi xuống. Nàng nhìn Loan Loan bất an hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

 

Loading...