Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-09-21 23:27:38
Lượt xem: 110
Nhưng này là một người sống sờ sờ ra đó, bưng cơm ăn ngoài nghĩa địa thì thành thế nào a?
Trước hết không nói chuyện này thích hợp hay không thích hợp, mà là hắn vẫn không chịu ăn. Lúc này Dương Nghĩa Trí và hai vợ chồng bà mối Vương đang không biết làm gì hắn mới tốt thì nhìn thấy Loan Loan tới, thế là lập tức gọi nàng: “Vợ Bách Thủ, ngươi nhanh đến khuyên nó đi, trước đây nó thích đến nhà các ngươi nhất, có khi lại nghe lời ngươi cũng nên.”
Nếu như nghe lời nàng nói thì đã sớm nghe rồi.
Nhưng Loan Loan vẫn ôm thái độ đi thử một chút đến bên cạnh Lai Sinh.
Lai Sinh gục đầu xuống, ngồi chồm hỗm trên đất. May mà hôm nay thời tiết ấm áp lên, nếu không ngồi trên mặt đất từ buổi sáng đến giờ khẳng định là bị nhiễm lạnh rồi. Lại nhìn đến quần áo của hắn, cả người bẩn vô cùng, giống như bắt đầu từ cái ngày ông nội hắn mất thì hắn đã mặc bộ quần áo này rồi, trước kia hắn đến nhà, nàng còn có thể dặn dò hắn thay quần áo. Loan Loan có chút tự trách, mấy ngày hôm nay nàng với Bách Thủ thật là sơ sót.
“Lai Sinh?” Loan Loan ngồi xổm xuống gọi hắn một tiếng.
Lai Sinh ngẩng đầu, trên lông mi còn vương nước mắt, xem ra vừa mới khóc.
“Lai Sinh à, đến trưa rồi, chúng ta về nhà ăn cơm trước được không?”.
Lai Sinh liếc mắt nhìn hai miếng thịt mỡ lớn ở trong bát bên cạnh, lắc đầu.
Loan Loan bưng bát lên, gắp lấy miếng thịt mỡ ngửi ngửi, kinh ngạc nói: “Oa, miếng thịt này thơm quá a!”
Nhìn thấy ánh mắt hắn quét tới, nàng bưng bát đi qua nói: “Không tin đệ thử ngửi xem, so với nhà ta nấu còn ngon hơn đấy!”
Hắn nhìn một cái rồi dứt khoát chuyển mắt đi, vô luận Loan Loan nói gì cũng không để ý.
Loan Loan nhìn hắn nói : “Được rồi, đệ không muốn ăn cơm đúng không?” Sau đó bưng cơm trả lại cho bà mối Vương đúng ở phía sau, ánh mắt Lai Sinh nhìn vào trong bát một cái nữa.
“Hôm nay đệ không ăn chút gì cả, được rồi, bây giờ đệ nói cho tẩu biết xem rốt cuộc đệ muốn làm gì? Hay là chúng ta về nhà trước đi, về nhà rồi…”
Không đợi nàng nói xong, Lai Sinh đột nhiên hét lớn : “Đệ mới không về nhà, các ngươi đều là đồ lừa gạt!”
Mọi người đều sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-153.html.]
“Đệ nói ai lừa đảo. Chúng ta đã lừa gạt đệ cái gì?” Loan Loan hỏi hắn.
Mắt Lai Sinh hồng hồng, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt trong suốt, lông mi khẽ run, tựa như nước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra, hắn quệt mồm, rất khổ sở nhìn mấy người nói : “Các ngươi chính là tên lừa gạt, ông nội đi lên trời nhiều ngày như vậy mà chưa có về, mắt ông nội không tốt, ta thắp đèn cho ông nội, cũng không thấy ông nội trở về. Ông nội căn bản là không lên đó, các ngươi là đồ lừa gạt…” Nói xong lại oa oa khóc to lên.
Sắc mặt mọi người đều không được tốt, hắn nhớ được người đã đi lên trời, nhưng tên ngốc này lại không biết lên trời nghĩa là gì.
Từ khi ra đời Lai Sinh đã sống cùng với ông nội hắn, hơn hai mươi năm, cho dù năm đó ở quê hương bị nạn, một đường lang bạt đến đây, cũng có ông nội hắn bên cạnh. Hơn hai mươi năm chăm sóc cho hắn, ngày đêm bầu bạn với hắn, mặc dù hắn là kẻ ngốc, nhưng tình thân đã ngấm tận sâu trong xương tủy của hắn, người thân đột nhiên không còn nữa, có thể hắn không hiểu, nhưng hắn vẫn sẽ nhớ thương. Chính vì hắn không hiểu được hàm nghĩa chân chính của việc ra đi là gì, cho nên hắn mới càng thêm nhớ, càng thêm chấp nhất.
Ngươi nói hắn là kẻ ngốc, không hiểu gì cả, mỗi ngày cho hắn ăn ngon, uống ngon, chơi vui chẳng phải là được sao ? Đúng, vào thời điểm nào đó áp dụng biện pháp này sẽ thuận lợi, nhưng khi màn đêm buông xuống, con người chìm trong tĩnh lặng, tất cả những gì quen thuộc với hắn không còn, hắn cũng sẽ nghi hoặc, đau lòng, và sau đó sẽ tìm kiếm.
Hắn không biết ruốt cuộc ông nội đi đâu, nhưng hắn nhớ cỗ quan tài mà ông nội nằm bên trong được chôn ở đây, cho nên hắn đợi ở đây, đợi ông nội hắn trở về. Nhưng hắn đã đợi hai ngày rồi, mà ông nội hắn ngay cả ra nhìn hắn cũng không có.
Lai Sinh ngồi bên cạnh mộ khóc đến thương tâm !
Mấy người làm sao cũng không kéo được hắn đi. Ở phía xa cũng đứng không ít người đang nhìn về phía bên này, ngay lúc này, một thân ảnh quen thuộc tiến vào tầm Loan Loan.
Bách Thủ mang vẻ mặt nghiêm khắc đi tới, cách một khoảng hắn mới nhìn thấy được Loan Loan đang ngồi xổm bên cạnh Lai Sinh, Bách Thủ lên tiếng chào hỏi đám người Dương Nghĩa Trí, hắn đi tới bên cạnh Loan Loan, nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, sau đó trầm giọng kêu một tiếng : “Lai Sinh”.
Lai Sinh nhấp miệng, thút tha thút thít ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó lại cúi đầu tiếp tục khóc.
“Đệ lập tức đứng lên đi về cho ta” Bách Thủ lớn tiếng nói, giọng nói có chút nghiêm khắc, cộng thêm mặt hắn nghiêm lại, khiến cho mấy người đứng bên cạnh nhìn thấy đều ngơ ngẩn.
Có điều, Lai Sinh không để ý đến hắn, cũng không ngẩng đầu, nhưng tiếng khóc nhỏ lại, một lúc sau hắn vẫn ngồi dưới đất không nhúc nhích.
“Đứng dậy” Bách Thủ đột nhiên hét lớn.
Lai Sinh bị dọa đến nỗi giật nảy mình, quên luôn cả khóc, Bách Thủ nắm lấy vai hắn dùng sức một cái, cả người Lai Sinh đều đứng lên, sau đó hai tay Bách Thủ nắm lấy eo của Lai Sinh nhấc lên, vác cả người hắn lên vai, Lai Sinh sợ hãi đến choáng váng, Bách Thủ hung hăng đánh vào m.ô.n.g hắn một cái rồi hét lớn : “Nếu đệ còn dám lộn xộn, hôm nay ta sẽ đánh c.h.ế.t đệ.”
Lai Sinh ngẩn ngơ, sau đó oa oa khóc lớn ở trên vai Bách Thủ.
Loan Loan và mấy người Dương Nghĩa Trí sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu, bọn họ không chỉ bị hành động của Bách Thủ làm chấn động, mà còn bị dáng vẻ nghiêm nghị vừa rồi của hắn làm cho càng hoảng sợ.
Bách Thủ khiêng Lai Sinh một đoạn đường rồi để hắn xuống, hai ngươi một trước một sau đi về nhà, Bách Thủ đi trước, Lai Sinh đi sau, tiểu tử này thế mà lại không chạy trốn, đoán chừng là sợ bị đánh đây mà !