Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 140: Sinh em bé

Cập nhật lúc: 2024-09-16 21:29:33
Lượt xem: 125

Các món ăn tối đơn giản hơn nhiều, Loan Loan cho những miếng mỡ nhỏ vào nồi thắng dầu, cho thêm chút gừng, tiêu, hành lá, phi thơm, sau đó đổ nước vào, đợi nước sôi lại cho rau cải đã chuẩn bị trước vào nấu lên.

Mỗi bàn múc ra một tô, nước canh nóng hôi hổi vừa thanh đạm vừa có mùi thịt nhưng lại không sôi sục giống lẩu, ăn vào lại có mùi vị không giống rau xào bình thường!

Mọi người vừa hiếu kỳ thảo luận vừa ăn đến khí thế ngất trời, đầu túa ra đầy mồ hôi. Hôm nay mọi người đến nhà Loan Loan đã được ăn một bữa vô cùng sảng khoái, toàn được nếm những món mỹ vị mà đời này chưa từng được hưởng qua.

Mọi người tụ hợp cùng một chỗ, hơn nữa còn giao lưu cảm tình. Các nam nhân nói chuyện thu hoạch hoa màu, chúng phụ nhân nói chuyện chồng con, còn theo Loan Loan học hỏi xem làm thế nào làm được những món ăn ngon này.

Đêm đó sau khi cơm nước xong xuôi, mọi người liền lục tục trở về nhà mình. Mấy người có quan hệ tốt giúp đỡ thu dọn bàn, đồ cần trả thì đem trả. Mấy người mẹ Nguyên Bảo giúp đỡ mang hết mấy cái tô chậu vào phòng bếp, đồ ăn thừa gom lại cùng cho vào nồi, rồi lấy nước để rửa bát.

Mấy người cha mẹ Loan Loan cũng chuẩn bị ra về, cha và mẹ Loan Loan đang đứng ngoài sân nói chuyện với thôn trưởng Dương Nghĩa Trí.

“… Cám ơn thôn trưởng đã chiếu cố hai đứa bọn chúng, lần vất vả này ngài đã giúp không ít việc rồi…”

Mà Loan Loan đang ở phòng trong nói lời tri âm chia tay với đại tỷ Vương Lý.

“… Chỉ cần bây giờ muội sống tốt là được rồi, về sau cần giúp đỡ gì thì sai người đến đưa tin cho tỷ, tỷ cùng tỷ phu muội chẳng có bản sự gì, thứ khác không nói nhưng vẫn có chút sức…”

Loan Loan cười gật đầu, nàng đã hiểu, trước kia ở nhà quan hệ giữa nàng và vị đại tỷ này quả thật không tệ, hơn nữa người đại tỷ này cũng tương đối chăm sóc nàng. Lúc trước khi nàng định thân với Bách Thủ, đại tỷ biết Bách Thủ là nam nhân như vậy nên đã từng kiên quyết phản đối, nhưng trong nhà mẹ nàng ích kỷ đã quen, đại tỷ có phản đối căn bản cũng không làm nên chuyện gì, sau đó khi tỷ ấy được gả đi nhưng trong lòng vẫn còn một phần lo lắng cho nàng.

Cho nên trong lòng Loan Loan cảm giác khá thân thiết với Vương Lý.

“Đại tỷ, tỷ yên tâm đi, bây giờ muội rất tốt. Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, có thể từ từ kiếm được, và Bách Thủ cũng rất tốt với muội.”

Nhìn vẻ tươi cười chân thành của Loan Loan, trong lòng Vương Lý coi như dễ chịu hơn một chút.

Sau đó Loan Loan lại hỏi nàng sống thế nào, tỷ phu có đối xử tốt với nàng không?

Vương Lý lập tức cúi đầu ngượng ngùng cười cười: “Quang Hán đối với tỷ rất tốt. Thai nhi trong bụng tỷ cũng khỏe mạnh nhưng chàng ấy ngược lại rất khẩn trương, không cho tỷ làm cái này làm cái kia.” Nói xong nàng sờ lên bụng mình.

Loan Loan ngẩn người, chợt hiểu ra, hỏi nàng: “Tỷ có rồi sao?”

Vương Lý gật gật đầu, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ: “Tỷ thành thân với Quang Hán đã vài năm, chàng đã sớm nóng lòng mong muốn một đứa bé, hiện tại cuối cùng đã được mãn nguyện rồi.”

Loan Loan cũng vui vẻ thay nàng, lúc này mới nhớ tới hôm nay nàng giúp đỡ bận rộn cả một ngày, thế là vội hỏi: “Tỷ mang thai sao không nói sớm, vậy mà muội còn để tỷ làm việc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-140-sinh-em-be.html.]

Khó trách lúc làm việc Quang Hán luôn ngó chừng Vương Lý, lão nương nàng còn giành việc của nàng để làm.

“Không có việc gì mà, thai nhi khỏe lắm! Lúc mọi người sửa nhà chúng ta đều không giúp được gì, hôm nay nếu không giúp làm việc thì trong lòng tỷ sẽ rất áy náy.”

Đã nói đến vậy rồi, Loan Loan còn có thể nói gì đây, định lấy ra vài cái trứng gà cho nàng mang về bồi bổ nhưng nơi này quá nhiều người, nên ngẫm lại thấy vẫn nên để ngày khác đến thăm nàng vậy.

Hai tỷ muội lại nói thêm vài câu rồi Vương Lý chuẩn bị ra về, lên tiếng gọi Vương Tiểu Thảo đang đông nhìn tây ngó đồ đạc trong phòng, lúc đang chuẩn bị đi ra lại nghe Vương Tiểu Thảo gọi nàng lại.

Con bé chỉ vào cái rổ trúc nhỏ đặt phía trên chiếc rương rồi nói với Loan Loan: “Nhị tỷ, cái rổ kia của tỷ đẹp quá, muội thích nó, tỷ tặng cho muội một cái được không?”

Cái rổ này là Loan Loan cố ý bảo Bách Thủ đan để đựng những thứ linh tinh hay đồ trang sức này nọ. Vì kết hợp nhiều cách đan, còn vừa nhỏ vừa xinh xắn nên tiểu cô nương trông thấy ưa thích cũng không có gì lạ.

Nàng khẽ mĩm cười nói: “Cái rổ đó chỉ có một cái thôi.”

“Vậy tỷ cho muội đi, muội rất thích nó. Nhị tỷ, cho muội đi, được không?” Vương Tiểu Thảo luyến tiếc nhìn cái rổ trúc và lôi kéo tay nàng cầu khẩn.

“Nếu là đồ đạc bình thường thì tỷ cho muội cũng không sao, nhưng đây là tỷ phu muội làm cho tỷ.” Loan Loan nói.

Vương Lý lập tức tới kéo Vương Tiểu Thảo: “Đây là Nhị tỷ phu tặng cho Nhị tỷ, muội đòi làm gì, đi nhanh nào, trời tối rồi kìa, chúng ta phải về nhà thôi.”

Vương Tiểu Thảo giãy khỏi tay Vương Lý rồi cầm lấy chiếc lược mới mua trong rổ trúc: “Muội phải lấy cái này, cái ở nhà gãy hết rồi.”

Lại thấy chiếc nơ thắt hình bướm bằng dây đỏ trên tóc nàng: “Nếu không tỷ đưa muội cái nơ bướm trên tóc tỷ đi.”

Vương Lý chụp tay con bé lại, quát: “Đòi đòi đòi, muội thấy cái gì cũng đều đòi cả, về nhà bảo mẹ mua cho đi.”

Lúc trước ở nhà Vương Tiểu Thảo đã thích cướp đồ của Loan Loan, nhìn điệu bộ này nàng thật sợ Vương Tiểu Thảo nếu không lấy được đồ thì sẽ không chịu đi mất.

Dứt khoát túm lấy con bé lôi ra ngoài, lúc này có người ở nhà chính đi đến: “Đại muội còn làm gì đó? Còn chưa đi à.”

Mẹ Loan Loan đi vào thấy hai tỷ muội đang giằng co ở đó thì kinh ngạc, trừng mắt hỏi: “Các con đang làm gì thế?”

“Nếu muội thích cái lược đó thì lấy đi, tỷ vừa mua nó hôm nọ thôi, dù sao tỷ dùng cũng thấy không thuận tay.” Bởi vì chế tác thô ráp nên mỗi lần chải đầu đều cạo lên da đầu nàng phát đau, quả nhiên đồ rẻ quá thì không nên mua.

 

Loading...