Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-09-16 09:28:17
Lượt xem: 124
Nhưng người tới không phải bốn mà tận sáu người, Loan Loan khó hiểu, hai người kia là ai?
Đợi họ đến gần mới nhìn rõ là một nam một nữ. Nữ tử chải tóc kiểu phụ nữ có chồng giống mấy phụ nhân trong thôn, có lẽ khoảng hai mươi, ăn mặc cũng vô cùng giản dị, tóc chải gọn gàng, mặt nhẹ mỉm cười, thoạt nhìn dễ gần hơn lão nương nhà nàng nhiều. Dáng vẻ nam nhân bên cạnh đã hơn hai mươi gần ba mươi, vừa nhìn đã biết là nam nhân nhà nông.
Nhìn bề ngoài nam nhân dường như là trượng phu của nữ nhân này.
Nàng đang suy nghĩ thì thấy phụ nhân kia bước nhanh tới hé miệng cười cười, thân thiết gần gũi mang theo cảm giác quen thuộc, giọng điệu như trách yêu: “Sau khi Nhị muội thành thân đã quên người tỷ tỷ này rồi sao! Ngay cả chuyển đến nhà mới cũng không nói với tỷ tỷ một tiếng.”
Loan Loan ngây người!
“Không nhận ra sao?” Thấy Loan Loan không nói chuyện, Vương Lý oán trách.
“… A, không phải, đại tỷ càng ngày càng đẹp nên nhất thời không nhận ra ấy mà!” Ờ, đúng rồi, Bách Thủ từng nói qua nàng còn có một người đại tỷ mà! Trời ạ, nàng đã sớm quên mất chuyện này!
Vương Lý hé miệng cười cười, dò xét nàng một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện nàng mập hơn trước một chút, nên trong lòng an tâm rất nhiều, khóe mi bất giác ươn ướt lúc nào không hay!
Loan Loan thấy vậy thì rất kinh ngạc. Nàng thấy được sự thương cảm và đồng tình trong ánh mắt Vương Lý, chẳng lẽ trước kia tình cảm giữa thân thể này với tỷ tỷ rất tốt!
Đây là tỷ tỷ của nàng, vậy nam nhân bên cạnh hẳn là tỷ phu rồi, thế là Loan Loan kêu một tiếng tỷ phu, Lý Quang Hán vội đáp lời, nụ cười của hắn chất phác lại trung thực.
Loan Loan mời mấy người vào nhà ngồi. Những người có quen biết với cha mẹ nàng trong sân đã ra động tác mời họ ngồi. Bách Thủ cũng từ trong nhà bước ra chào hỏi, Loan Loan giới thiệu hắn làm quen với Lý Quang Hán, hai người đều là người hiền lành nên chắc hẳn có thể cùng nói chuyện với nhau.
Trước kia ở nhà Lý Quang Hán thường nghe Vương Lý nhắc tới Loan Loan, nói người muội muội này của nàng mệnh khổ, đến nhà người như thế, gả đi đã nửa năm rồi mà không có một lần về nhà gặp mặt, còn sống hay c.h.ế.t cũng không biết. Về sau lại nghe nói Loan Loan nhảy sông tự vẫn, khi đó Vương Lý ở nhà đau lòng vài ngày. Về sau lúc trở về nhà mẹ vợ thì nghe nói hai vợ chồng Loan Loan đang bán bánh ở chợ, cuộc sống tốt hơn trước kia nhiều. Vương Lý nghe mẹ nàng muốn tìm mối hôn nhân khác cho Loan Loan, nhưng Loan Loan không đồng ý, còn về nhà mẹ đẻ ầm ĩ một trận.
Lúc ấy hắn và Vương Lý đã thấy lạ rồi. Lúc trước khi gả Loan Loan đòi sống đòi c.h.ế.t không chịu gả, sau bây giờ đột nhiên thay đổi rồi? Hắn nghe mọi người bàn tán, nói Bách Thủ là người tốt thế nào, săn sóc Loan Loan bao nhiêu, khi đó hắn đã tò mò đây là kiểu nam nhân thế nào mà có thể làm cho một nữ nhân c.h.ế.t sống không muốn gả sau nửa năm chung sống lại đột nhiên thay đổi thái độ?
Chuyện của Bách Thủ mấy thôn xóm lân cận cũng biết được một hai. Bất kể bây giờ Bách Thủ thế nào, nhưng trong tình cảnh kia làm sao Loan Loan lại thay đổi chủ ý mới được chứ?
Hôm nay vừa thấy, Bách Thủ thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, hắn âm thầm quan sát mấy lần Bách Thủ nói chuyện với Loan Loan luôn mang ý cười trong ánh mắt. Nhìn từ góc độ một người nam nhân, hắn nhận ra trong ánh mắt Bách Thủ bao hàm rất nhiều thứ, hơn nữa còn có thể nhìn ra tình cảm giữa hai người không tầm thường.
Ví dụ như hắn và Vương Lý, dù hai người luôn một lòng vì gia đình, bình thường có việc gì cũng sẽ thương lượng với nhau, nhưng tình cảm cũng chỉ bình thường, ở vùng nông thôn này muốn tìm được vài người có loại ánh mắt như Bách Thủ rất ít!
Tình cảm có thể làm cơm ăn sao? Chúng ta đâu phải như mấy người nhà giàu có kia, ngày nào cũng phải nghĩ cách làm thế nào mới kiếm được bạc, làm thế nào mới có cuộc sống tốt lành, dựa vào tình huống lúc đó của Bách Thủ, Loan Loan đã nghĩ thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-137.html.]
Lý Quang Hán nghĩ thế nào vẫn thấy không rõ!
Sau khi Bách Thủ mời một nhà mẹ vợ vào thì rất bận rộn. Vương Lý ngồi trong sân một lát thì đi vào bếp, thấy Loan Loan đang xào rau, bận tối mày tối mặt, liền hỏi: “Nhị muội, còn muốn làm gì nữa không, tỷ giúp cho một tay.”
Loan Loan cười nói: “Không cần, không cần, có mấy người Thanh Diệp tẩu tử giúp đỡ làm gần xong rồi, tỷ vào nhà ngồi chút đi, trong này bề bộn lắm.”
Vương Lý nhìn nụ cười của Loan Loan thì sửng sốt hồi lâu, nụ cười kia chính là nụ cười phát ra từ nội tâm, lúc trước ở nhà cũng không thấy nàng cười như vậy bao giờ, có lẽ khi còn bé lúc các nàng chẳng hiểu gì cả, không biết việc đời thế nào cũng từng có!
Mẹ Thạch Đầu thấy Vương Lý vẫn đứng đó, Loan Loan lại bận tối mày tối mặt, chẳng lấy đâu ra thời gian nói chuyện với nàng ta liền lấy bó đũa trong rổ đưa cho nàng, cười nói: “Vương gia muội tử, nếu không bận gì thì có muốn xếp đặt bát đũa không?”
Vương Lý vội cười đáp lời: “Được chứ!” Cầm đồ đạc ra khỏi phòng bếp.
Sau đó mẹ Thạch Đầu nhỏ giọng hỏi Loan Loan: “Tỷ tỷ muội hả?”
“Vâng, Đại tỷ của muội.” Loan Loan gật đầu.
Nhìn thì dường như muội tốt hơn cô nương kia, trong lòng mẹ Thạch Đầu tự nhủ.
Đúng lúc này một tiểu tử mười hai tuổi chạy vào, vừa đến đã hướng về phía Loan Loan bên cạnh bếp lò nói: “Nhị tỷ, Nhị tỷ, lúc nào mới được ăn cơm vậy?”
Không cần nhìn cũng biết đây là ai, Loan Loan không quay đầu lại đáp: “Chờ thêm chút nữa đi.”
Vương Nguyên Sinh bĩu môi bất mãn nói: “Chút nữa là bao lâu chứ, bụng đệ đói xẹp lép rồi nè!”
Loan Loan quay đầu lại nhìn thằng bé một cái: “Bên ngoài cả đống người bận rộn từ sáng tới giờ có ai than đói đâu, đệ mới đến được bao lâu mà than?”
“Sớm biết vậy đệ đã đến trễ hơn chút rồi!” Vương Nguyên Sinh bĩu môi nói.
“Đệ là đồ tham ăn à? Sao đệ không chờ ai nấy vào bàn hết rồi hẵng đến?” Sao nàng lại có một đệ đệ mất mặt như vậy chứ.
“Đệ vốn còn muốn đi chơi thêm lát nữa, nhưng mà mẹ bắt đệ tới đấy chứ.”
Mẹ Thạch Đầu thấy hai tỷ đệ ngươi một câu ta một câu ầm ĩ không tốt, nên liền hoà giải: “Đệ tên Nguyên Sinh sao, hay Nguyên Sinh ra sân chơi một lát đi, chơi cùng Lý Khai Minh kìa…” Sau đó lại chỉ cho thằng bé thấy ai là Lý Khai Minh, bởi vì chỉ có Lý Khai Minh trạc trạc tuổi nó.
Ai ngờ đâu Nguyên Sinh lại hất mặt: “Đệ không thèm chơi với hắn đâu, ngay cả cây cũng không dám trèo, đồ nhát gan!”