Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 113: Dẫn đội kiếm bạc
Cập nhật lúc: 2024-09-11 14:18:27
Lượt xem: 120
Lý Đại Trí lớn lên thanh tú, ngũ quan đoan chính, không giống với nam tử thô thiển nơi thôn dã, trên người mang khí chất văn nhã, đối với người khác nói chuyện thân thiết có lễ nghĩa, có một lần đi chợ trên đường gặp Loan Loan, nhìn thấy nàng cầm đồ đạc quá nhiều, bèn tốt bụng giúp đỡ, từ sau đó trong lòng thân thể này vẫn nhớ về hắn. Hai thôn vốn là cách nhau cũng không coi là xa, đi chợ cũng phải đi một con đường, thỉnh thoảng gặp cũng là chuyện thường.
Khi biết Lý Đại Trí còn là một người đọc đủ thứ thi thư, thân thể này lại càng cực kỳ hâm mộ.
Dần dần Loan Loan đến tuổi cưới gả, mẹ nàng tìm người làm mai cho nàng khắp nơi, nhưng cũng vì đòi sính lễ quá cao, nên vẫn không tìm được vừa ý. Mà trái tim thân thể này cứ luôn hướng về Lý Đại Trí, mắt thấy mẹ nàng thế nhưng muốn gả nàng cho Bách Thủ, thì thân thể này vốn tính tình hướng nội, xấu hổ, bỗng nhiên có ngày lại đột nhiên đi tìm Lý Đại Trí, ưỡn n.g.ự.c nghiêm mặt hỏi hắn có thích mình không.
Thấy bộ dáng của nàng ngượng ngùng không dứt, thì có là người đần cũng nhìn ra tâm ý của nàng, khi đó Lý Đại Trí vẫn có chút ấn tượng với Loan Loan, nhưng trong ấn tượng hắn chỉ nhớ nàng chịu khó, trung thực, còn nếu nói về những tình ý khác, thì hắn thực sự không có, và lúc ấy hắn cũng bị chấn động đến choáng váng.
Nhưng trùng hợp là màn này đã bị người cùng thôn nhìn thấy, sau đó mẹ Lý Đại Trí đương nhiên cũng biết, sau khi nghe ngóng biết Loan Loan là người gia đình bình thường như thế, thì tự nhiên không muốn.
Mà mẹ Loan Loan khi thấy nàng từ chối cự tuyệt như vậy, cũng đã biết con gái mình đã có người trong lòng, hơn nữa đối phương còn là một người biết chữ, tự nhiên vui mừng muốn gặp hắn bằng được, thế là lập tức cho người đi Lý gia làm mai.
Lúc bà mai đến, mặt mày mẹ Lý Đại Trí có thể ngẩng cao bao nhiêu thì ngẩng cao bấy nhiêu, khi biết được sính lễ mẹ Loan Loan muốn thì giơ chân một đá bà mối ra ngoài. Đứng ở cửa sân chống nạnh mắng to: “Con ta là đứa biết chữ, con gái của bà ta thì tính là gì chứ, đã coi trọng con ta vậy mà còn dám tới đây đòi nhiều sính lễ như vậy, muốn kết thân gia với nhà chúng ta à, nằm mơ đi. . . . . .”
Chuyện này tự nhiên ầm ĩ cả thôn đều biết. Về sau khi Loan Loan gả tới, mọi người còn nhiều chuyện một trận, nhưng kể từ khi Loan Loan xuyên qua, hai vợ chồng không ngừng cố gắng, cuộc sống càng ngày càng tốt, vợ chồng ân ái tất cả mọi người đều nhìn vào mắt. Vả lại, nữ nhân sau khi gả đương nhiên là lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Loan Loan thoạt nhìn lại là người tính tình trung thực, người trong thôn tự nhiên quên mất chuyện này.
Nhưng mẹ Lý Đại Trí với tư cách là người trong cuộc, lúc trước vô tình nghe được trong miệng bà mối Vương mới biết được mẹ Loan Loan muốn cho nàng cùng cách rồi đi tìm một người khác. Khi đó Bách Thủ còn chưa được người trong thôn tiếp nhận, có một số việc cũng rất kiêng kỵ, nên việc Loan Loan muốn rời khỏi Bách Thủ để sống một cuộc sống của người bình thường cũng có thể hiểu được.
Nhưng đau buồn chính là Loan Loan này không phải Loan Loan kia, nàng tuyệt không hề biết mấy chuyện cũ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-113-dan-doi-kiem-bac.html.]
Hiện tại rốt cục nàng nghĩ lại cũng đã nghiệm ra, tại sao lúc lần đầu tiên nhìn thấy Lý Đại Trí, ánh mắt của hắn nhìn mình có chút kỳ lạ. Trước kia mặc dù Loan Loan thích Lý Đại Trí nhưng ngượng ngùng, hướng nội, Lý Đại Trí liếc nhìn nàng một cái cũng có thể xấu hổ, làm sao giống như bây giờ thoải mái nói chuyện cùng hắn, còn không có chút ngượng ngùng nào.
Nàng khác biệt, nhiều người trong thôn cũng đều nhìn vào mắt, con người không thể nào cả đời không thay đổi, điểm này nàng không sợ. Trong lòng cũng tính toán sau này gặp Lý Đại Trí vẫn nên ít tiếp xúc thì tốt hơn. Tránh cho người ta cho là nàng còn có tâm tư gì đó! Cũng không biết Bách Thủ có biết chuyện này hay không, vì không để cho Bách Thủ nghĩ nhiều, nàng cũng phải giữ một khoảng cách với Lý Đại Trí!
Bách Thủ trở về vào lúc trời sắp tối, cắt ba thang thuốc cho ông nội Lai Sinh, không cần nghĩ cũng biết lão gia tử kia khẳng định lại cảm kích vô cùng!
Ngày mùa đã qua, bọn họ cũng có thể từ từ sửa nhà. Ngày thứ hai, hai người vào thôn xem một chút, trong viện chất đầy đá tảng, lượng đá tảng kia cũng đã đủ rồi, bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị chặt gỗ thôi.
Việc này nàng làm không được, cũng may có mấy người cha Nguyên Bảo tới giúp đỡ. Mỗi ngày nàng chịu trách nhiệm chuẩn bị thức ăn, ông nội Lai Sinh biết Bách Thủ mang người lên núi chặt gỗ, thì cũng cầm rìu dẫn Lai Sinh đếu giúp đỡ, nhưng Bách Thủ đâu chịu lại để cho ông ấy làm việc nặng này.
Bách Thủ và Loan Loan giúp đỡ nhà bọn họ, hiện tại hai vợ chồng Bách Thủ cần giúp, thì ông nội Lai Sinh làm sao lại không để tâm đến, cầm lấy rìu vung tới c.h.é.m một nửa cây, cuối cùng dưới sự khuyên giải không ngừng của mọi người, để cho lão gia tử này ngồi một bên giúp cạo sạch những cành thừa trên thân cây đã chặt, sau đó lại để cho Lai Sinh chặt phụ, lúc này ông mới không có kiên trì tiếp.
Loan Loan thật vui vẻ, ban đầu người trong thôn ngay cả chào hỏi cũng không muốn chào bọn họ, mà hiện tại có chuyện gì thì liên tiếp có người tới giúp đỡ. Đầu tiên là cha Nguyên Bảo và cha Thạch Đầu, sau đó Vương Bảo Sơn cũng tới, tình cờ một lần Cát Sơn đi qua thấy mấy người, có lẽ là đêm đó nói chuyện một lúc với Bách Thủ hắn cảm thấy người này cũng không tệ lắm, nên ngày hôm sau cũng cầm đồ tới đây giúp.
Nhiều người lực lượng lớn, không tới mấy ngày vật liệu gỗ cần thiết đều đã có, chỉ còn gánh đủ bùn đất là có thể chính thức khởi công rồi. Trong lúc này, Dư chưởng quỹ ở quán rượu đã cho người tới báo cho Loan Loan, hai mươi con heo cùng chút ít gia vị nàng cần toàn bộ đều mua đủ rồi.
Loan Loan chỉ để lại hai món đến lúc đó tự mình mang đi là tương đen và tiêu bột. Còn những thứ gia vị khác bao gồm cả ớt cũng cho Dư chưởng quỹ đi chuẩn bị. Ớt là thứ không dễ mua, nhưng nàng biết Dư chưởng quỹ có biện pháp.