Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 840
Cập nhật lúc: 2024-10-22 05:59:02
Lượt xem: 126
Bận rộn một thời gian, cửa hàng dược liệu Bạch Thị cuối cùng cũng khai trương trong tiếng pháo linh đình.
Xem bệnh miễn phí, trong vòng mười ngày kể từ ngày khai trương, mua dược liệu được giảm tám phần trăm.
Ngày thường ở trong cửa hàng ngoại trừ bán các loại dược liệu còn bán các loại thuốc dán, thuốc viên, thuốc bột.
Chữa nhiều loại bệnh như đau đầu, thủy đậu, gãy tay…
Có thể mua nhiều thêm một ít để ở nhà đề phòng gặp khi chuyện, nếu như không kịp gọi đại phu đến khám bệnh đến lúc khẩn cấp có thể lấy ra dùng.
Có Lung Linh Các và của hàng son phấn phía trước, thanh danh của Bạch Thạch Đường ở huyện Tằng Ngân rất tốt, lúc này lại mở thêm cửa hàng dược liệu, hơn nữa còn có quỷ y là Tạ Quảng Bạch trấn tiệm, khách hàng tới của phải nói là nối liền không dứt.
Lần này mở của, coi như là đoạt đi toàn bộ sinh ý của Hồi Xuân Đường.
Lúc này có thể đến Hồi Xuân Đường khám bệnh, phần lớn là người chưa đi cửa hàng Bạch Thị xếp hàng do có bệnh nhân cần dùng thuốc gấp.
Chưởng quỹ của Hồi Xuân Đường, thấy trước của Hồi Xuân Đường vắng như chùa bà đay, thì vội đến mức đi vòng vòng trong của hàng.
"Cái tên Tạ Quảng Bạch này, thật đúng là không phải đồ tốt đẹp gì!!!"
"Còn cả tên Bạch Thạch Đường nữa, thật đúng là đồ khốn nạn, Linh Linh Các buôn bán tốt như vậy, kiếm còn chưa đủ sao, sao còn nhúng tay vào phương diện dược liệu này nữa, định không để cho người khác một con đường sống sao?"
"Còn có những người đến xem bệnh kia, đều là thứ gì đâu, bình thường ở Hồi Xuân Đường đều cảm ơn rối rít, rồi còn nói cái gì mà phụ mẫu tái sinh, rồi còn Bồ Tát sống, hận không thể đem tim phổi móc ra, hồi báo Hồi Xuân Đường thật tốt, kết quả thì sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Lúc này vừa nhìn thấy có đồ vật tiện nghi, lại không cần nghĩ mà quay đầu đi luôn, lúc trước nói cái gì, đều cho chó ăn hết rồi sao?"
Một mình hắn ở chỗ này hùng hùng hổ hổ, bên trong của hàng hỏa kế và dược đồng thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể yên lặng cúi đầu giả chết, rất sợ không cẩn thận chọc hắn ta, lại bị đánh chửi một trận.
Chử chưởng quỹ mắng một hồi lâu, mắng đến mức không thấy thú vị nữa, quét mắt một vòng con ngươi nhìn liếc một cái, "Tần đại phu đâu, Tần đại phu sao hôm nay lại không đến tọa chấn?"
Thấy hắn nói xong mà cũng không có ai trả lời, Chử chưởng quỹ càng tức giận hơn, "Đều câm hết rồi phải không? Hỏi các ngươi đó, Tần đại phu đâu, lại đi chỗ nào tranh thủ thời gian lười biếng rồi!"
"Chưởng, chưởng quỹ, Tần đại phu sáng sớm đã tới rồi, nói sau này ông ấy sẽ không đến Hồi Xuân Đường chữa bệnh nữa…" Có một tiểu hỏa kế đánh bạo nói một câu.
Chử chưởng quỹ đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận tím mặt, "Đồ vô liêm sỉ, ông ta nói không làm là sẽ không làm sao? Cũng đừng quên ông ta đã ký chứng từ với Hồi Xuân Đường chúng ta, nếu như giữa chứng bội ước, thì phải bồi thường tiền cho Hồi Xuân Đường chúng ta!"
"Tần… Tần đại phu nói, mong chưởng quỹ sớm ngày sử lý chứng từ kia cho thỏa đáng, nếu không, sẽ đem chuyện Hồi Xuân Đường sử dụng hàng giả nói ra, làm cho Hồi Xuân Đường mất hết thanh danh…"
Sở dĩ mấy năm nay Hồi Xuân Đường ở huyện thành uy danh rất lớn, phần lớn nguyên nhân là do y thuật của Tần đại phu cao minh, cũng bởi vậy, lời nói của Tần đại phu rất có trọng lượng, rất nhiều người đều biết ông.
Nếu ông thật sự nói ra, người bên ngoài nhất định sẽ tin, dù không tin hết toàn bộ, cũng sẽ có nghi ngờ, từ đó về sau cũng sẽ không đến Hồi Xuân Đường nữa.
Hiện giờ lại có cửa hàng Dược liệu Bạch Thị cạnh tranh với Hồi Xuân Đường, giờ lại thêm Tần đại phu ở bên ngoài nói bậy….
Vậy thì thật đúng là tai ương ngập đầu!
Chử chưởng quỹ vừa tức vừa giận, quát lớn, "Họ Tần này lật lọng, nói không giữ lời, rời khỏi Hồi Xuân Đường, để ta nhìn xem về sau lão đi chỗ nào làm đại phu, ta sẽ gửi thư cho các chi nhánh Hồi Xuân Đường, không cho phép họ về sau sử dụng họ Tần này!"
"Chưởng quỹ… Ta thấy Tần đại phu, đã đến Dược liệu Bạch Thị chữa bệnh…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-840.html.]
Chử chưởng quỹ ngây ngốc một hồi, sau đó lấy tay vơ bàn trà bên cạnh mình, rồi vứt mạnh ra ngoài.
- -
Tháng bảy bệnh ban đỏ, tháng tám chưa hết.
Sau lập thu, bầu trời trở nên mát mẻ.
Hôn sự của Lục Cảnh Nghiễn và Vạn Tân Nguyệt đã đến bước đưa sính lễ.
Chân đã chuyển biến tốt đẹp, mỗi ngày đều có thể đi lại nửa canh giờ, nhưng Lục Cảnh Nghiễn vẫn như cũ không thể đi lại lâu, mà chuyện đưa sính lễ, mặc dù Lục Cảnh Nghiễn cố gắng nhưng vẫn không thể tự mình đưa đến.
Vì thế Lục Cảnh Nghiễn có chút tự trách, cho nên đưa rất nhiều sính lễ, bên trong thêm rất nhiều thứ, còn mời mấy vị tộc lão tộc trưởng trong tộc, tự mình đưa sính lễ đến Vạn gia, tỏ vẻ xem trọng hôn sự này.
Lục Cảnh Nghiễn và Lục Văn Tình tuổi trẻ tài cao, ở trong tộc danh vọng rất cao, tộc lão Lục thị tự nhiên nguyện ý tiếp nhận việc vui này, vì hậu bối của bọn họ mà chuẩn bị.
Trở lại nhắc đến Vạn gia, tộc nhân Lưu thị cũng đã nghe qua, biết sinh ý Vạn gia làm cực lớn, Đức Xương thương hội cũng là thế lực khổng lồ, dòng họ Lục thị cũng có ý kết giao.
Mặc dù không có khả năng cùng Đức Xương thương hội làm sinh ý, nhưng hai nhà kết thân, rốt cuộc dòng họ Lục thị cũng được nhiều chỗ tốt hơn.
Vì vậy, các trưởng lão Lục thị đối với hôn sự này rất coi trọng, dòng họ Lục thị không chỉ phái ba vị trưởng lão và năm hậu sinh trẻ tuổi đi, còn mua thêm vào sính sẽ vài bộ đồ trang sức, tranh chữ các thứ.
Mấy thứ này cộng thêm đồ Lục Cảnh Nghiễn chuẩn bị, trùng trùng điệp điệp để trên mười mấy xe ngựa do tiêu cục hộ tống chuẩn bị xuất phất đến Tùng Thành.
Ra khỏi của thành, phải đi qua huyện thành, một đường trùng trùng điệp điệp, hết sức khí thế chọc cho người bên đường thi nhau đúng lại xem, nghị luận ầm ĩ.
"Lục gia đúng thật là bỏ ra số tiền lớn, nhìn cái xe này xem, đồ được nhét đầy ắp."
"Lục thiếu gia đã hơn hai mươi tuổi, cũng coi như là tuổi tác không nhỏ, thật vất vả mới cưới được một người thê tử, tất nhiên là phải coi trọng rồi, bình thường, bình thường thôi."
"Các ngươi nói, sính lễ phong phú như vậy, nhà có gia thế như thế nào mới xứng."
"Cái này thì ngươi không biết rồi, cô nương đó nhà thế gia kinh thương, của cái rất nhiều, ta nghe nói, nếu như nhà đó đem tiền ra nói chuyện, có thể dùng tiền đập c.h.ế.t người của cả huyện chúng ta."
"Có tiền như vậy? Ngày sau cho tiểu thư kia đồ cưới, có thể còn nhiều hơn sính lễ của Lục gia đúng không?"
"Đây là tất nhiên, khuê nữ nhà người ta, khí thế không thể thua được, đồ cưới đủ dày, mới có thể cho khuê nữ ở nhà chồng không bị bắt nạt, ta thấy nếu so với sính lễ thì không thể ít hơn được, bất quả không biết nhiều hơn bao nhiêu thôi."
"A, người hộ tống sính lễ vậy mà còn có cả nữ tử sao?"
"Cái này ta cũng không rõ, chắc là quy củ đi, cô nương này một thân hồng y, nhìn có vẻ cũng là đồ đắt tiền…"
Ngồi trên lưng ngựa, Vạn Tân Nguyệt nghe được như vậy liền bĩu môi.
Nàng không có mưu đồ lấy được đồ tốt, mà là đang về nhà đợi gả.
Dù sao đến tháng mười một sẽ thành hôn, nàng cũng không thể ở Lục gia gả vào Lục gia, đến lúc đó chỉ có thể để cho Lục Cảnh Nghiễn đến Tùng Thành đón dâu mới được.
Cho nên không thể không quay về nhà một chuyến.
Mà Lục Cảnh Nghiễn lại lo lắng nàng một mình về nhà không an toàn, liền để cho nàng theo tộc nhân Lục gia cùng nhau lên đường.