Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 459
Cập nhật lúc: 2024-10-19 08:43:06
Lượt xem: 69
"Củ cải đã thu hoạch được vùi ở trong đất, ở kho chứa rau ngay bên kia kìa." Tô Mộc Lam nhắc nhở một câu.
Mùa đông rét lạnh, củ cải và bắp cải đều được cất giữ cùng với nhau, bao phủ kín bằng một tầng rơm rạ dày, sau đó chôn xuống dưới đất để đảm bảo nhiệt độ phù hợp, làm như vậy thì sẽ bảo quản được đồ ăn cho tới mùa xuân năm sau cũng không bị hỏng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch Thạch Đường "Ừ" một tiếng, sau đó đi ra kho lấy hai cây củ cải ra, rửa sạch và gọt vỏ.
Đang bận việc thì Bạch Khang Nguyên tới nhà.
Tô Mộc Lam thấy vậy liền chuẩn bị đứng dậy.
"Chân của cháu đang đau, đừng nhúc nhích qua lại nữa, nhanh chóng ngồi xuống đi." Bạch Khang Nguyên nói: "Ta chỉ là nghe nói Thạch Đường đã trở lại, nên đến nói chuyện với hắn mà thôi."
"Vậy hai người vào trong nhà chính nói chuyện đi, trong đó có một bếp lò nhỏ, vừa lúc có thể pha trà nói chuyện." Tô Mộc Lam cười nói.
Bạch Thạch Đường cũng bỏ thêm một ít nước vào ấm trà trên bếp, nấu nước trà rồi mang ghế đến mời Bạch Khang Nguyên ngồi xuống.
"Tối hôm qua Bạch Tam Thành chạy đến nhà ta nói là cháu đã trở lại, lúc đầu ta còn cảm thấy hắn đang lừa người, nhưng lời nói lại rất rõ ràng, ta cảm thấy có thể là sự thật nên tối hôm qua muốn đến thăm rồi nhưng lại nghĩ tới cháu mới trở về, cũng phải đoàn tụ với gia đình nên nhịn không tới."
Bạch Khang Nguyên nói: "Vừa rồi đi một chuyến thấy cửa nhà cháu đang đóng nên nghĩ là nhà chắc đang có việc, chờ tới lúc này thấy có người nên mới tới."
"Đi lên trấn một chuyến để mua ít xương cốt về nhà." Bạch Thạch Đường thành thật trả lời.
"Đúng vậy, nên mua thêm chút thịt gì đó để bồi bổ thêm cho nương Thủy Liễu."
Bạch Khang Nguyên nói, trong ánh mắt tràn đầy chân thành: "Cháu vừa đi đã hơn ba năm trời, trong nhà cũng có không ít chuyện, ta nghĩ là có một số chuyện thì nương Thủy Liễu cũng không tiện nói với cháu, trong thôn chúng ta cũng có một số người thích bàn luận thị phi, nếu có người xúi giục cháu hai ba câu không đúng thì cũng không tốt, nên dứt khoát vẫn nên để ta đến nói cho cháu rõ ràng những chuyện trong nhà mấy năm nay vậy…."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-459.html.]
Tối hôm qua, Bạch Khang Nguyên đã thương lượng một lúc lâu với Trịnh thị.
Bàn bạc xem có nên tới nhà tìm Bạch Thạch Đường nói chuyện của Tô Mộc Lam hay không.
Lúc mới vừa truyền đến tin Bạch Thạch Đường c.h.ế.t thì Tô Mộc Lam cũng điên khùng một thời gian, đối xử với mấy đứa nhỏ cũng không tốt, sau đó tỉnh táo lại, một mình lo liệu gia đình, bận trong bận ngoài, đúng là không dễ dàng gì.
Ở trước mặt Bạch Thạch Đường nói ra cũng miễn cho hai người bởi vì chuyện này mà có xa cách, cũng tránh cho một số người không nhìn được cuộc sống củba người khác ổn định mà chui chỗ trống làm điều thừa, đến lúc đó lại náo loạn không ai có cuộc sống yên ổn cả.
Cho nên Bạch Khang Nguyên suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên nhân dịp đến hỏi thăm tình huống mấy năm nay của Bạch Thạch Đường, mà nói luôn tình huống của Tô Mộc Lam.
Hai người đã trò chuyện một lúc lâu.
Bạch Khang Nguyên nói rất nhiều chuyện trong thôn và chuyện của Tô Mộc Lam, bên phía Bạch Thạch Đường cũng đại khái nói về chuyện năm đó của bản thân cùng với mấy năm nay đi làm thuê cho người khác.
Trò chuyện đến khi mặt trời lên cao, cũng không còn sớm nữa nên Bạch Khang Nguyên liền đứng dậy.
"Cháu đã trở lại rồi thì sau này còn gặp mặt nhiều, cũng sẽ còn nhiều thời gian để nói chuyện nên cũng không cần vội vã, ta đi về nhà trước đây." Bạch Khang Nguyên nói: "Sau này có chuyện gì cần ta giúp đỡ thì cứ đến tìm ta là được."
"Vâng." Bạch Thạch Đường đồng ý, sau đó tiễn Bạch Khang Nguyên ra cửa: "Thúc lý chính đi thong thả."
Chờ tới khi Bạch Khang Nguyên đi xa thì Bạch Thạch Đường liền trở về, tiếp tục nhóm lửa để hầm xương sườn.
Đun sôi nước, xào qua, cho thêm nước và hầm lên….
Động tác nhanh nhẹn, liền mạch lưu loát.
Chờ tới khi nước trong nồi sôi, thì Bạch Thạch Đường thêm chút củi vào trong bếp, sau đó ngồi ở trong phòng bếp nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Bạch Khang Nguyên.