Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-10-18 06:17:07
Lượt xem: 70
Đỗ thị lảo đảo, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, bộ dáng hồn siêu phách lạc mà đi ra khỏi cửa hàng Ngô Ký.
Đỗ thị không biết bản thân mình đi về nhà như thế nào, sau khi về đến nhà, đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế, hai mắt trống rỗng vô thần mà nhìn, không nói một câu nào.
"Sao bà đi lên thị trấn một chuyến mà khi trở về giống như người mất hồn thế?" Trương Võ Hà nhìn dáng vẻ kia của Đỗ thị liền truy vấn.
Đỗ thị phục hồi tinh thần lại, nhìn Trương Võ Hà, bật khóc "Òa" lên thành tiếng.
Nàng ta vừa khóc vừa nghẹn ngào nói, "Nhà người ta tìm được chỗ mua hạt ngô nổ bỏng rồi, sau này có lẽ … có lẽ sẽ không mua hạt ngô của nhà ta nữa …"
"Nhà ta không có tiền, không có tiền …"
Sau khi Trương Võ Hà nghe xong, cả người cũng bủn rủn hết tay chân.
Xong rồi, xong rồi, không bán được hạt ngô nữa.
Đừng nói là năm đồng một cân, lúc này nhà Tô thị không tới mua, e là một đồng tiền hai cân cũng không ai mua.
Trong nhà còn thừa nhiều hạt ngô như vậy, toàn bộ đã thành đồ bỏ đi trong tay của chính mình rồi.
Trương Võ Hà càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tối sầm mặt lại.
Ánh mắt nhìn về phía Đỗ thị dần dần trở nên hung ác, tiếp đó túm lấy cái chổi ở bên cạnh, đập về phía Đỗ thị.
"Đồ đàn bà phá của, trước đó hạt ngô đang bán yên ổn, ít nhiều gì cũng có thể đổi được một ít tiền về.
Thế mà mày giỏi thật, tham lam muốn giá cao hơn, bây giờ thì hay rồi, sau này hạt ngô trong nhà chúng ta không bán được nữa rồi, mày vừa lòng chưa …"
Đỗ thị bị đánh kêu oai oái, ôm đầu muốn chạy vào trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-308.html.]
Ngô thị nghe thấy tiếng động liền đi ra khỏi phòng, nhìn thấy tình cảnh này, bà duỗi tay ngăn Đỗ thị ra đằng sau chính mình, nhìn về phía Trương Võ Hà mắng mỏ "Nhãi ranh, ăn no rửng mỡ đánh vợ, ngươi đẹp mặt nhỉ?"
"Nếu có sức lực như thế thì đi ra nhà xí dọn phân người đi.
Đỡ bị đầy bụng ở chỗ này tác oai tác quái."
Ngô thị tính tình hung dữ, Trương Võ Hà từ nhỏ đã sợ bà, hơn nữa hắn cũng vốn là đứa con hiếu thảo, thấy thế vội vàng ném cái chổi đi thật xa, cười hì hì nói "Nương đừng nóng nảy, con đang đùa giỡn với nhà con thôi."
"Đùa giỡn? Đùa giỡn mà lấy cái chổi đánh người à? Để ta đập hai cái vào người ngươi, cùng chơi đùa với ngươi được không?" Ngô thị quát.
"Nương, con là con ruột của nương đấy!"
Sao có thể cầm cái cái chổi đánh vào người hắn chứ?
"Vợ của ngươi cũng chính là người thân thiết với ngươi đó, không phải là tùy tiện nhặt được từ bên ngoài về đâu!" Ngô thị gầm lên một tiếng, đôi mắt trợn to lên lườm.
Trương Võ Hà thấy Ngô thị tức giận, không dám tranh luận nữa, chỉ cúi thấp đầu, ngập ngừng một hồi lâu mới nói, "Con chỉ hơi tức giận một chút… mới đánh hai cái…"
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chủ yếu cũng là nàng ta làm sai chuyện, làm hại nhà chúng ta không kiếm được nhiều tiền nữa."
"Nói đi, rốt cuộc là chuyện thế nào?" Ngô thị nhìn Trương Võ Hà, sau đó lại nhìn Đỗ thị.
Đỗ thị run run một chút, rụt cổ lại, một lúc lâu sau mới nói, "Nương, chuyện là thế này …"
Hai người Trương Võ Hà và Đỗ thị không dám giấu giếm ở trước mặt Ngô thị, nói rõ, rành mạch sự việc từ nguyên nhân đến kết quả cho bà nghe.
Sau khi Ngô thị nghe xong toàn bộ sự việc, nhíu chặt mày lại, nhìn về phía hai người quát, "Quỳ xuống hết đi!"
Trương Võ Hà và Đỗ thị không dám cãi lời, đồng loạt quỳ xuống mặt đất kêu "Bình bịch" một tiếng.
"Bảo con quỳ là vì con ra tay đánh vợ, trong lòng tham của, suy nghĩ hồ đồ!" sau khi Ngô thị mắng Trương Võ Hà xong, lại chuyển hướng nhìn về phía Đỗ thị, "Bảo con quỳ là vì con lòng tham không đáy, bị người ta xúi giục không phát hiện ra sai trái" Bị người ta xúi giục?
Đỗ thị có phần kinh ngạc nhìn về phía Ngô thị.