Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 196

Cập nhật lúc: 2024-10-17 05:26:53
Lượt xem: 96

Tô Mộc Lam trả lời rằng: "Củ cải viên sẽ được đợi đến lúc lên món cuối cùng, thả vào trong bát, củ cải viên vốn xốp giòn, nếu như ngâm chúng trong bát canh này sẽ dễ bị mềm lõm không ăn được."

"Ừ." Phùng Thị gật đầu, cầm cả cái sàng củ cải viên kia đi đến đặt lên thớt.

Nhìn những viên củ cải kia, mỗi viên đều vàng rực mượt mà, lại thơm nức mũi, nàng tùy ý nhặt vài viên bỏ vào trong miệng.

Bên ngoài giòn tan bên trong mềm mịn, vừa cắn một ngụm đã tràn đầy mùi thơm của củ cải, nhưng cũng không có vị khí thanh khiến người ta không thoải mái của củ cải kia.

"Ngon." Phùng Thị ăn viên của cải, lời nói có hơi mập mờ không rõ.

Đợi đến lúc tất cả viên củ cải trong miệng đều xuống bụng, lúc này mới đưa mắt lom lom nhìn Tô Mộc Lam: "Ngươi nói xem, vì sao đến viên củ cải này mà ngươi cũng có thể chiên lên ăn ngon như vậy chứ?"

"Lúc chiên củ cải viên này, nhất định phải dùng muối với gia vị ướp một chút trước, một là để khống chế hơi nước, cũng để xua đi mùi nồng của của cải trắng này, để sợi củ cải mềm hơn một chút, vê lại thành viên, đến lúc nhào bột mì thì cho thêm một ít đậu xanh lên mặt."

Tô Mộc Lam cười nói: "Cho thêm một chút đậu xanh lên mặt sẽ có mùi thơm của đậu xanh, vỏ ngoài cũng càng xốp giòn hơn, khi ăn sẽ cảm thấy ngon hơn.

Củ cải trắng vê viên được chiên như thế này cũng sẽ không dễ nát như những thứ khác, dùng làm viên canh cũng dễ uống."

"Vậy hôm nào ta cũng phải thử một lần." Phùng Thị cười đến híp cả mắt.

Quả nhiên, mỗi lần nàng nói chuyện phiếm với Tô Mộc Lam, đều luôn có một chút thu hoạch.

Tô Mộc Lam nhìn Phùng Thị, trên vẻ mặt tràn đầy tươi cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-196.html.]

Phùng Thị này đúng là một người đầy lòng nhiệt tình, hôm nay đến giúp nàng nấu cơm còn không nói, còn cầm cả lá trà và dầu hạt cải đến, không cần nghĩ cũng biết là sợ lá trà và dầu ở nhà nàng không đủ dùng, cho nên đổi cách bổ sung thêm đồ của nàng vào.

Người thẳng thắn như thế này, xác định ai sẽ đối tốt với người đó từ tận tâm can, bây giờ là như thế.

Phùng Thị như vậy, trong lòng Tô Mộc Lam Tâm chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, càng cảm thấy dù mình không thể báo đáp lại gấp mười lần thì cũng phải trả về một phần mới thoả đáng, vậy mới không phụ lại bản tính thật thà của Phùng Thị.

Về phần cách thức báo đáp, đương nhiên là --- thích gì thì làm nấy rồi!

Tô Mộc Lam bắt đầu tính toán trong lòng xem phải làm những món gì để tặng riêng cho nhà Phùng Thị.

Nhà bếp vang lên tiếng lốp bốp, đồ ăn trong nồi sôi ùng ục, nổi lên bong bóng, mùi thơm thuận theo khí nóng mà bay ra, chui sâu vào trong mũi người ta.

Tô Mộc Lam mở nắp nồi ra, dùng cái xúc vớt đồ ăn ra, lại điều chỉnh lửa nhỏ lại một chút, để hầm từ từ.

Đồ ăn được hầm trên lò, Tô Mộc Lam cũng không hề nhàn rỗi, lại châm thêm một bên lò, lại bắc thêm một cái bếp nhỏ, dùng cái chảo đúc từ gang để tráng bánh bột ngô thật dày, chiên đến khi hai mặt vàng óng.

Tô Mộc Lam cán bột, Phùng Thị ở một bên giúp trở bánh bột ngô, kỷ thuật của hai người thông thạo, cũng phố hợp vô cùng tốt.

Trong nhà bếp bận rộn, bên ngoài cũng đã làm đến mức hăng say, khí thế bừng bừng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bạch Kim Bắc cũng ở trong đó, cầm viên gạch xanh kia nhắm tốt khe hở gạch, trét hồ lên rồi gõ cho viên gạch kia chắc chắn, lại dùng ngói bùn lau sạch phần hồ dư thừa, bảo đảm cho khe gạch kia được sạch sẽ vuông vức.

Xây một viên gạch trông có hơi đơn giản, chỉ là xây từng viên từng viên thế này, góp gió thành bão, càng xây thì tường càng cao, cũng không khỏi phải nâng cánh tay lên, thời gian hơi dài một chút sẽ cảm thấy cánh tay có hơi khó chịu.

ình thường, Bạch Kim Bắc ít khi làm những việc lặt vặt thế này, chỉ trong chốc lát đã cảm thấy cánh tay đau nhức, toàn bộ phần lưng đều khó chịu không thể chịu nổi.

Loading...