Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-04-21 13:33:06
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Nguyễn Nguyễn vừa khuyên bảo liền giống như đề hồ rưới lên đỉnh đầu*, làm Vương thị sững sờ một lúc, sau đó nàng ta lại ngậm ngùi: "Nhưng mà Thanh Hiên cùng Minh Hiên...sớm đã không thích người mẫu thân như ta nữa, bọn nó...thậm chí không muốn ở trong viện này với ta". Nàng ta che mặt mà khóc, nước mắt ủy khuất từng giọt từng giọt rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn.

(*) - 醍醐灌顶 : một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt.

Đường Nguyễn Nguyễn vội an ủi nàng, nói: "Máu mủ tình thâm, bọn nó sao có thể không thích tẩu? Nếu tẩu cảm thấy chính mình trước kia đối xử không tốt với bọn nó, sau này bù đắp cho bọn nó là được!"

Vương thị nghẹn ngào hỏi: "Bù đắp như thế nào?"

Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút mới lại nói: "Đại tẩu, sinh thần của Thanh Hiên là hai ngày nữa sao?"

Vương thị nghe nàng hỏi, lập tức ngừng khóc: "Chính là ngày mai."

Nàng ta nhớ lại hai năm này cũng không để sinh thần của hài tử ở trong lòng, tức khắc cảm thấy có chút áy náy.

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: "Đại tẩu, không bằng chúng ta giúp Thanh Hiên chuẩn bị một yến tiệc sinh thần đi."

Tinh thần của Vương thị còn chưa vực dậy hoàn toàn, nàng ta uể oải nói: "Chỉ có nửa ngày, sợ là sẽ không kịp...Cho dù có làm, bọn nó cũng không muốn nhìn thấy ta..."

Đường Nguyễn Nguyễn bóp nhẹ tay nàng ta: "Làm sao lại không kịp? Đối với bọn nó, đâu có gì quan trọng bằng được mẫu thân quan tâm yêu thương, đâu có quan trọng là làm tốt hay không. Nếu đại tẩu nguyện ý tự mình làm chút gì đó cho Thanh Hiên ăn, nhất định nó sẽ rất vui mừng."

Một đặc điểm khác của bệnh trầm cảm chính là người ta sẽ thập phần bi quan, nhìn đâu cũng không thấy hi vọng. Vương Thị suy tư một hồi, nàng nhớ ra chính mình đã lâu rồi chưa từng xuống bếp làm thứ ăn cho bọ nó...Mỗi ngày đều sống như một cái xác không hồn, lâu lắm rồi...mỗi ngày đều giống như đang đền tội.

Vương thị tựa hồ nghe thấm lời Đường Nguyễn Nguyễn nói, ngẩn ngơ hỏi: "Ta hôm này còn làm ngươi bị thương...Ngươi không tức giận sao? Người vì sao...còn muốn giúp ta?"

Đường Nguyễn Nguyễn bị hỏi đến sửng sốt, nói: "Ta xác thật tức giận...Nhưng mà đại tẩu, bất luận như thế nào, chúng ta đều là người một nhà mà!"

Vương thị nghe xong, nước mắt mới vừa dừng rơi lại lần nữa tới, nức nở nói: "Đệ muội, ta xin lỗi muội...ta, trước kia ta không phải là người như vậy đâu...Huhuhu..."

Đường Nguyễn Nguyễn vươn tay vỗ lưng nàng ta trấn an: "Không có việc gì, đại tẩu, mọi chuyện đều sẽ tốt lên."

Tần Tu Viễn đứng một bên tĩnh lặng nhìn hai người. Hắn cảm thấy Đường Nguyễn Nguyễn giống như mặt trăng tròn, ngày thương an an tĩnh tĩnh, nhưng lúc mấu chốt lại có thể xua tan bóng tối, cho người ta thấy được ánh sáng dịu dàng, hắn nhìn nàng tới nổi trong mắt ánh lên một tia ôn nhu.

Đợi sau khi Vương thị bình tĩnh lại cuối cùng cũng lên giường ngủ một giấc. Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở mép giường, cẩn thận vén chăn lại cho nàng ta, khẽ khàng lui ra ngoài.

Tần Tu Viễn thấp giọng: "Thương thế của nàng còn chưa có tốt lên, ta mang nàng trở về nghỉ ngơi."

Đường Nguyễn Nguyễn vẫn cứ nhìn Vương thị, nàng còn có chút không yên tâm: "Nếu chúng ta đi rồi, đại tẩu có thể lại...."

Tần Tu Viễn trấn an nàng: "Yên tâm đi, nếu đã khai thông rôi, ta tin rằng đại tẩu sẽ không làm chuyện ngốc ngếch nữa đâu, lát nữa ta kêu nha hoàn tới đây trông chừng."

Đường Nguyễn Nguyễn nghe lời, gật gật đầu.

TBC

Nàng cùng Tần Tu Viễn ra khỏi phòng ngủ của đại tẩu, một trận gió lạnh ập đến làm nàng cảm thấy rùng mình. Lúc nảy ra cửa gấp gáp, nàng chỉ khoác một kiện áo ngắn bên ngoài trung y, nửa đêm chính là thời điểm lạnh lẽo nhất.

(*) : Trang phục thời Minh (Nguồn: taobao)

Đường Nguyễn Nguyễn rụt rụt thân mình, đột nhiên cảm nhận được một trận ấm áp.

Thì ra là Tần Tu Viễn cởϊ áσ choàng của hắn phủ lên người nàng. Nàng vội vàng nói: "Tướng quân không cần đâu, chàng sẽ bị cảm lạnh mất..."

Vẻ mặt Tần Tu Viễn quả quyết: "Cho nàng mặc thì cứ mặc đi."

Dứt lời, hắn còn giúp nàng cài lại áo choàng cho thật kính, hai tay đều giấu bên trong ống tay áo thật dài, cuối cùng chỉ lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn: "Âm quá!"

Tần Tu Viễn không nói chuyện, cũng may bóng đêm tối đen, bằng không Đường Nguyễn Nguyễn nhất định sẽ nhìn thấy vành tai hắn đỏ ửng.

Hắn kéo nàng đi được hai bước, đột nhiên quay lại nói: "Đi bộ qua đó quá xa, chúng ta trở về bằng đường cũ đi."

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt: "Trở về bằng đường cũ?"

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ tới liền bị hắn ôm lấy bay lên mái hiên. Đường Nguyễn Nguyễn thở nhẹ một hơi, nhưng đã không còn cảm thấy sợ như lần đầu, nàng ngoan ngoãn rúc trong lòng n.g.ự.c hắn không nhúc nhích.

Tần Tu Viễn khẽ cười một tiếng: 'Không ôm chặt, sẽ bị ngã xuống..."

Đường Nguyễn Nguyễn sợ hãi nhanh tay duỗi ra vòng qua ôm lấy hông hắn, Tần Tu Viễn sợ nàng dùng sức quá mạnh sẽ ảnh hưởng tới miệng vết thương, hắn liền thuận thế vây lấy nàng, động thân một cái liền bay tới trên không trung của Phi Diêm Các...

Không quá nửa khắc hai người đã trở về tới Phi Diêm Các. Tới cửa phòng ngủ, nàng cởϊ áσ choàng xuống đưa lại cho Tần Tu Viễn, nói: "Đa tạ tướng quân...Nghỉ ngơi sớm một chút."

Khuôn mặt Đường Nguyễn Nguyễn có chút nóng, cảm giác trải qua những chuyện đêm nay thật sự không bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-51.html.]

Tần Tu Viễn gật gật đầu, lại đẩy cửa phòng ra: "Vào thôi!"

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, buột miệng thốt lên: "Đêm nay tướng quân không ở thư phòng sao?"

Nói xong mới phát giác dường như không ổn...Dù sao thì hai người cũng đã thành hôn được một đoạn thời gian, vẫn luôn ngầm phân phòng mà ngủ. Nhưng lúc nãy nàng hỏi như vậy thì giống như là đang đuổi người.

Tần Tu Viễn không tán thành, hắn nghiêm nghị nói: "Đêm nay Thanh Hiên cùng Minh Hiên đã ở thư phòng rồi."

Dứt lời hắn liền tự mình bước vào phòng ngủ. Hắn chậm rãi ngồi xuống bàn, vẻ mặt vô tội: "Buổi chiều vội vàng chiếu cố nàng, đã quên phân phó Thải Vi thu thập phòng cho khách rồi, bây giờ các nha hoàn đều đã đi ngủ, xem ra chỉ có thể ở phòng này ngủ tạm một đêm."

Đường Nguyễn Nguyễn chần chờ: "Nhưng mà..."

Nàng ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được câu gì, về tình về lý thì nàng đều không có lý do gì để đuổi hắn ra ngoài.

Tần Tu Viễn thấy nàng còn ngơ ngác đứng ở cửa, mắt phương nhẹ nhướng lên: "Nàng còn không vào sao?"

Đường Nguyễn Nguyễn do dự bước vào phòng, lại cẩn thận khép cửa phòng lại. Yên tĩnh đi vào trong vòng, ngồi xuống giường.

Tần Tu Viễn thấy bộ dáng ngượng ngùng này của nàng, cảm thấy có chút buồn cười, liền nói: "Nàng cứ an tâm ngủ giường."

Sau đó lại nói thêm: "Ta ngủ ở sạp giường nhỏ."

Đường Nguyễn Nguyễn không có nằm xuống liền, nàng lại đứng lên, mở tủ ra tìm kiếm gì đó.

Tần Tu Viễn hiếu kỳ hỏi: "Nàng còn chưa ngủ sao, muốn tìm cái gì?"

Đường Nguyễn Nguyễn trả lời: "Ta tìm chăn cùng gối đầu cho chàng."

Dứt lời, nàng liền ôm một cái chăn mỏng tới đặt trên cái sạp giường nhỏ, nói: "Để tránh cho chàng bị cảm lạnh."

Nàng vừa nói vừa cúi người giúp hắn trải chăn.

Tần Tu Viễn quay đầu lại, ngơ ngác nhìn tiểu cô nương kia, cách trung y vẫn có thể thấy rõ ràng vòng eo thon thon của nàng một vòng tay là có thể ôm hết, trong lúc vô tình vặn vẹo càng ẩn hiện vẻ thướt tha.

Dọn xong giường nàng mới đứng thẳng người lại, mái tóc chút hỗn độn, nàng tùy ý vuốt vuốt mấy cái, vẻ mặt ngây ngô nói: "Tướng quân có thể nghỉ ngơi rồi."

Tần Tu Viễn tức khắc cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vội vàng né tránh ánh mắt của nàng: "Nàng...nàng đi ngủ trước đi, chờ một lát rồi ta ngủ."

Đường Nguyễn Nguyễn thấy thần sắc của hắn có chút kỳ quái liền đi tới gần hắn, dưới ánh nến mới phát hiện ra mặt hắn có chút đỏ. Nàng lo lắng hỏi: "Có phải là vừa nãy nhường áo khoác cho ta nên chàng cảm lạnh rồi không?"

Nhưng mà cho dù có phát sốt cũng đâu thể nhanh như vậy chứ?

Đường Nguyễn Nguyễn không tự giác đưa tay lên áp vào trán hắn. Ngón tay thon thả lành lạnh chạm vào da thịt đang nóng như lửa đốt của hắn, làm cho hắn có chút run rẩy, hắn vội vàng gạt tay nàng ra, đứng lên nói: "Ta...ta không bị sao cả..."

Tay nàng vừa mới gần hắn trong gang tấc, mang theo một cổ mùi hương hoa lan thoang thoảng trong không khí, hắn đột nhiên có chút xúc động muốn bắt lấy cánh tay nhu nhược kìa của nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay của hắn...

Ánh sáng từ ngọn nến trong phòng lập lỏe, giống như nhịp tim khống thể nào bình tĩnh của hắn lúc này.

Tần Tu Viễn nhăn nhó nói: "Nàng không cần lo cho ta, nàng đi ngủ trước đi."

Đường Nguyễn Nguyễn không hiểu gì hết, hắn lại làm sao vậy?

Nàng không khỏi rủa thầm trong bụng, một người hai người sao cứ vui buồn thất thường như vậy chứ...

Đường Nguyễn Nguyễn chỉ có thể ngoan ngoãn đi nằm, mệt mỏi cả một đêm vậy mà giờ phút này nằm xuống lại không ngủ được. Nàng nghiêng đầu nhìn về sạp giường, hai người chỉ cách nhau khoảng một trượng*. Nàng thấy Tần Tu Viễn cũng nằm xuống rồi, trên người đang đắp cái chăn mỏng nàng cầm ra lúc nãy.

(*) : 1 trượng theo đơn vị đo lường TQ = 3.33m

"Chàng ngủ rồi sao?". Đường Nguyễn Nguyễn dò hỏi.

Tần Tu Viễn nhẹ giọng nói: "Không có."

Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: "Chàng đang suy nghĩ cái gì?"

Tần Tu Viễn nhắm mắt lại, trong lòng hiện lên bộ dáng yêu kiều của nàng trong lòng hắn, hắn lại nhàn nhạt đáp: "Không có gì!"

Đường Nguyễn Nguyễn lại nghĩ tới đại tẩu, nàng thở dài: "Ta cảm thấy đại tẩu thật đáng thương...Mất đi người mình yêu nhất, nhất định rất thống khổ."

Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát, nói: "Đúng vậy."

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Đại ca là mẫu người như thế nào?"

Loading...