Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-04-21 13:30:58
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chàng không biết lúc ấy đại tẩu đáng sợ cỡ nào đâu, nếu ta không đỡ một chút, Thanh Hiên với Minh Hiên nhất định sẽ bị đánh trúng."

Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi một cách chật vật ở mép giường, nửa người trên chỉ có một kiện yếm đào che chắn, khuôn mặt đỏ ửng, môi anh đào mấp máy, ánh xuân rực rỡ nhảy nhót trên làn da mịn màng của nàng, trong nháy mắt hắn cảm thấy có chút lóa mắt.

Nàng đang làm bộ dáng hờn dỗi, thật sự là làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu. Tần Tu Viễn vẫn đang cầm muỗng múc thuốc trên tay, yết hầu hắn khẽ chuyển động, không biết nên xuống tay như thế nào.

Hắn bế tắc trong khoảnh khắc, Tần Tu Viễn cảm thấy mang tai của hắn chắc chắn đã đỏ như m.á.u rồi, liền nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút xấu hổ, nàng ngượng ngùng nói: "Để ta tự mình làm đi..."

Trong lòng nàng đang thầm quở trách Thải Vi Thải Bình trăm ngàn lần, sao lúc này vẫn còn chưa tới đây giúp đỡ?

Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt đỏ như gấc: "Nàng đừng nhúc nhích, cẩn thận không lại chạm vào miệng vết thương."

Hắn lấy cái gối dựng đứng ở đầu giường, để Đường Nguyễn Nguyễn nhích lại tựa vào đó, lại dùng muỗng múc thuốc chọn thuốc: "Thuốc này lúc bôi lên sẽ có chút đau, nàng chịu đựng một chút, qua một lát sẽ hết."

Đường Nguyễn Nguyễn "ừm" một tiếng rồi nghiêng đầu qua một bên, không nhìn vết thương trên vai mình nữa.

Tần Tu Viễn nhẹ nhàng múc một muỗng thuốc phủ lên miệng vết thương của nàng, một mùi thuốc bắc nồng đậm xộc vào mũi nàng, sau đó nàng liền cảm giác được nó đang thẩm thấu vào sâu bên trong miệng vết thương của nàng, giống như đang xát muối lên đó, vừa khó chịu vừa đau.

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, mắt nhắm chặt, cắn chặt đôi môi anh đào, nhưng vẫn nhịn không được phải kêu lên một tiếng: "Đau...."

Tần Tu Viễn thấy nàng bị đau như vậy, con ngươi chuyển động, cúi đầu kê sáng môi vào miệng vết thương của nàng, nhẹ nhàng thổi thổi.

Gió nhẹ phớt qua làm cho miệng vết thương đang nóng rát dường như dịu đi vài phần.

Qua một lúc thì tác dụng của thuốc cũng dần dần giảm xuống, đau đớt liền giảm đi không ít.

TBC

Đường Nguyễn Nguyễn từ từ mở mắt ra, lúc này mới phát hiện gương mặt tuấn mỹ của Tần Tu Viễn đang gần nàng trong gang tấc.

Lông mi của hắn nhỏ dài, một đôi mắt phượng luôn nghiêm nghị lúc này nhìn chằm chằm vào chỗ xương quai xanh của nàng, đôi môi góc cạnh rõ ràng, đang thổi phù phù trên miệng vết thương cho nàng.

Tâm tình Đường Nguyễn Nguyễn bất giác nhộn nhạo lên, toàn thân rạo rực mà hai chân lại giống như mềm nhũn ra. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, chỉ có thể quay đầu đi, nhắm hai mắt lại tiếp tục giả chết.

Hồi lâu, Tần Tu Viễn cuối cùng cũng đắp thuốc xong cho nàng, hắn dặn dò: "Mấy ngày nay nàng đừng để dính nước, ngàn vạn lần không được chạm tới miệng vết thương nữa."

Đường Nguyễn Nguyễn rũ mắt, nhanh chóng mặc lại quần áo, nói: "Dạ...... Đa tạ tướng quân."

Tần Tu Viễn yên lặng một khắc mới lên tiếng: "Phải là ta đa tạ nàng mới đúng."

Dứt lời hắn liền thu dọn bình dược, lại tiếp tục nói; "Nàng nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, bữa tối ta lại tới gọi nàng."

Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, an tâm kéo lại quần áo đàng hoàng rồi nằm xuống, nàng quay mặt vào bên trong, xấu hổ muốn chết!

Tần Tu Viễn thấy nàng muốn ngủ, liền lặng lẽ rồi khỏi phòng. Ra tới bên ngoài, hắn mới dám thở dài một hơi: Thật sự rất biết cách hành hạ người khác đó!

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Đường Nguyễn Nguyễn có chút mê man. Nàng chậm rãi ngồi dậy, cảm giác đau đớn trên bả vai đã thuyên giảm, nhưng chợt nhận ra xunh quanh nàng là một mảnh đen nhánh.

Nàng thử gọi một tiếng: "Thải Vi.."

Không có ai trả lời nàng, nàng cảm thấy có chút kỳ quái liền muốn xuống giường xỏ giày vào. Ai ngờ vừa mới xuống giường liền nghe được một thanh âm rất đỗi quen thuộc vang lên: "Nguyễn Nguyễn, dậy rồi à?"

Đường Nguyễn Nguyễn nâng mắt lên, nhìn thấy thì ra là Đường phu nhân, nàng duỗi tay về phía bà ấy: "Mẫu thân..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-48.html.]

Nhưng khuôn mặt của Đường phu nhân trước mặt nàng đột nhiên biến thành người mẹ ở hiện đại của nàng, khuôn mặt mẹ u sầu mà nhìn nàng: "Nguyễn Nguyễn, sao mày có thể sống không có lý tưởng qua ngày như vậy? Tao quá thất vọng về mày!"

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng giải thích: "Mẹ...con không phải không có lý tưởng, con chỉ là thích nấu ăn thôi...Đây cũng là công việc của con...."

Mẹ nàng lại thất vọng lắc lắc đầu: "Mày không phải con gái của tao!". Nói xong bà liền xoay người rời đi.

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn càng thêm luống cuống, nàng ra sức năn nỉ: "Mẹ! Mẹ đừng bỏ con!"

Mẹ của nàng nghe tiếng quay đầu lại, khuôn mặt lại biến thành đại tẩu Vương thị, nàng ta hung tợn hét lên: "Ngươi là cái thứ gì? Còn dám quản nhi tử của ta!"

Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức lùi lại một bước: "Đại tẩu..."

Vương thị vung cái roi lên nhào về phía nàng: "Ta đánh c.h.ế.t các ngươi!"

"Á!! Đừng mà!". Đường Nguyễn Nguyễn sợ hãi hét lên một tiếng...nàng từ trên giường ngồi bật dậy. Sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Đường Nguyễn Nguyễn xoa xoa cái trán của mình, thở nhẹ một hơi: "Thì ra chỉ là mơ!"

Nhưng mà vừa nảy mới động mạnh, miệng vết thương bị chạm tới có chút đau.

"Đang êm đẹp như vậy sao đột nhiên lại gặp ác mộng?". Thanh âm trầm ấm của Tần Tu Viễn ở vang lên.

Đường Nguyễn Nguyễn xoay mặt liền nhìn thấy hắn ngồi ở bên cạnh, trên mặt toàn là lo lắng. Đầu óc nàng vẫn còn mê man, lắc đầu nói: "Ta không có việc gì...Giờ nào rồi?"

Tần Tu Viên nói: "Đã qua giờ Tuất*, ta thấy nàng ngủ ngon cho nên không đánh thức nàng". Hắn rót một ly trà đưa tới cho nàng, Đường Nguyễn Nguyễn duỗi tay nhận lấy: "Đa tạ tướng quân!"

(*) : 19g – 21g, theo quan niệm xưa thì giờ này là giờ chó thức dậy để canh nhà.

Uống xong một ngụm trà, sương mù trong đầu cũng tản ra vài phần, nàng lúc này đã thanh tỉnh không ít. Đường Nguyễn Nguyễn chậm rãi hỏi: "Thanh Hiên cùng Minh Hiên thế nào rồi?"

Khóe miệng Tần Tu Viễn hơi cong: "Đang ầm ĩ ở thư phòng ta. Một đứa đang xem binh thư, một đứa đang giơ đao múa kiếm."

Không cần hỏi thêm cũng biết, đứa đang giơ đao múa kiếm nhất định là gia hỏa Minh Hiên kia.

Đường Nguyễn Nguyễn sực nhớ ra gì đó lại hỏi: "Đại tẩu thế nào rồi?"

Tần Tu Viễn đáp: "Trở về Phi Vân Các cũng không có ra ngoài nữa. Tẩu ấy cũng nên tự kiểm điểm lại cho bản thân tỉnh táo một chút."

Đường Nguyễn Nguyễn dường như đang suy nghĩ gì đó: "Tướng quân...trước kia tính tình của đại tẩu cũng như vậy sao?"

Tần Tu Viễn nghi hoặc hỏi nàng: "Trước kia là bao lâu?"

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt nhìn hắn nói: "Trước khi đại ca xảy ra chuyện."

Tần Tu Viễn nghĩ ngợi một hồi mới nói: "Trước khi đại ca xảy ra chuyện, đại tẩu là người thân thiện hào phòng, có thể hòa hợp với tất cả mọi người. Lúc đó đại ca còn nói tính tình đại tẩu còn rất trẻ con mà đã vì huynh ấy hạ sinh hài tử rồi. Nhưng từ sau khi đại ca rồi đi, tính tình của tẩu ấy liền đại biến, ban đầu chỉ là thương tâm cực độ, trầm mặc...sau này dần dần trở thành oán khí."

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: "Oán khí? Oán ai?"

Tần Tu Viễn không đề cập tới chuyện giữa đại tẩu và Nhị ca, hắn chỉ nói: "Tóm lại, có chuyện gì không hài lòng là đại tẩu lập tức nổi nóng."

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất an, nàng mơ hồ cố nắm bắt suy nghĩ gì đó mới vừa xẹt qua trong đầu nàng. Con người ta trải qua suy sụp tận cùng, thường xuất hiện những phản ứng như khóc mãi không dừng, cáu kỉnh, trầm lặng trong thời gian dài,...đều là biểu hiện của bệnh trầm cảm.

Nàng tiếp tục hỏi: "Vậy đại tẩu ngoài vui buồn thất thường ra thì còn có hành vi kỳ lạ nào không?"

Tần Tu Viễn lại trầm ngâm một lát, nói: "Có lần mẫu thân khuyên tẩu ấy sửa đổi tính tình, tẩu ấy đáp ứng rất miễn cường, sau đó không biết tại sao lại tự làm bản thân bị thương...Nhưng hỏi tẩu ấy tại sao lại như thế thì tẩu ấy chỉ nói là không cẩn thận bị thương, không chịu nói tình hình thực tế."

Loading...