Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-04-21 13:30:12
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần lão phu nhân nhìn tới Tần Tu Viễn cùng Đường Nguyễn Nguyễn, thấy Đường Nguyễn Nguyễn bị thương, nhíu nhíu mày, lại thấy được hai đứa cháu trai đang quỳ bò ở trên mặt đất, bà lạnh lùng buông lời: "Vân Vọng, ngươi điên rồi sao? Ngươi lại động thủ với người trong nhà?"

Vương thị lúc này cả khuôn mặt đều là nước mắt, nhưng ta vẫn quật cường quay mặt sang một bên, nước mắt cứ như thế mà tuôn xuống như mưa.

Nhìn thấy Tần lão phu nhân tới, thần trí của nàng ta mới thanh tỉnh ra vài phần.

Kỳ thật nàng cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, nàng vốn dĩ chỉ muốn dẫn bọn nhỏ về, còn chưa vào trong Phi Diêm Các đã nghe thấy tiếng cười nói của Đường Nguyễn Nguyễn cùng bọn nhỏ của nàng, trong lòng nàng liền cảm thấy ghen tị.

Đã rất lâu rồi nàng chưa nhìn thấy bộ dáng vui vẻ như vậy của Thanh Hiên cùng Minh hiên. Tần Tu Viễn nói chuyện tuy không lọt tai, nhưng có đôi khi nàng cũng tự cảm thấy được, bọn nhỏ sớm đã sợ hãi nàng, trốn tránh nàng.

Từ sau khi phu quân chết, dường như nàng gặp được chuyện gì không vừa lòng, liền không thể nào khống chế được cảm xúc của bản thân.

Nàng thường xuyên lở lửng bên bờ vực sắp sụp đổ, luôn cố gắng tìm một lối thoát, đem hết những cực khổ trong lòng nàng toàn bộ phát tiết ra ngoài, giống như một phát pháo nổ một lần rồi tan xác.

Tần lão phu nhân thấy Vương thị không nói lời nào, liền lạnh lùng nói: "Chuyện hôm nay, người thật sự quá mức! Ngươi vẫn là trở về Phi Vân Các của ngươi, đóng cửa tự mình kiểm điểm đi!"

Trước giờ bà cũng khuyên bảo quá nhiều lần, nhưng vẫn luôn không có hiệu quả, Tần lão phu nhân nhất thời cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này.

'Việc này nếu còn tái diễn, ngươi cứ trở về nhà mẹ đẻ của ngươi đi! Con dâu và cháu trai của phủ Trấn quốc tướng quân ta không phải để cho ngươi tùy ý đánh chửi."

Vương thị nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Tần lão phu nhân lại tiếp tục nói: "Bọn nhỏ như vậy cũng không nên trở lại Phi Vân Các nửa. A Viễn, hôm nay để cho bọn nhỏ tá túc ở Phi Diêm Các có được không?"

Tần Tu Viễn gật gật đầu: "Được."

Thanh Hiên cùng Minh Hiên đang sợ hãi cuối cùng cũng có thể thở phài nhẹ nhõm một hơi.

Vương thị bỗng nhiên ngẩng đầu, lên tiếng: "Không! Mẫu thân! Người đừng cướp đi hài tử của con!". Nàng ta lôi kéo tay áo của Tần lão phu nhân, ra sức cầu xin.

Khóe mắt của Tần lão phu nhân đã có chút ước, bà vẫn tận tình khuyên bảo: "Nếu ngươi không muốn tình mẫu tử này rạn nứt, thì trở về suy nghĩ lại cho thật kỹ, sau này muốn đối đãi với bọn nhỏ như thế nào! Người mà còn vơ cớ đả thương người như vậy, hài tử thật sự không thể để lại ở trong viện của ngươi!"

Vương thị ngẩn ra, suy sụp buông thỏng tay, bắt đầu che mặt khóc thút thít.

TBC

"Minh Sương, đưa đại phu nhân trở về Phi Vân Các". Tần lão phu nhân phân phó.

Minh Sương cũng có chút sợ hãi, nhưng vẫn phải y theo lời phân phó mà nủa đỡ nữa kéo Vương thị ra khỏi Phi Diêm Các.

Giờ phút này, nàng ta giống như một con búp bê vô hồn, nháo loạn ầm ĩ một hồi lại chìm vào yên lặng vô tận, giống như một con rối gỗ giật dây, mặc cho người ta điều khiển.

Tần lão phu nhân thở dài, quay người nhìn Thanh Hiên cùng Minh Hiên: "Hai người các ngươi cũng đừng khóc, nước mắt của nam nhi sao lại có thể dễ dàng rơi như vậy, hay là bị thương?"

Thanh Hiên đáp: "Không có, nhờ có thẩm thẩm chúng con mới có thể bình an không có thương tích gì". Hắn đứng lên lau mặt, lại kéo đệ đệ lên cùng.

"Thương thế của nàng như thế nào?". Tần Tu Viễn cau mày, nhìn vai trái của Đường Nguyễn Nguyễn.

Vừa rồi nàng không kịp để ý, lúc này vừa xong chuyện liền cảm thấy đau rát và nóng.

"Thanh Hiên và Minh Hiên rất cảm kích thẩm thẩm ra tay cứu giúp!". Thanh Hiên lôi kéo Minh Hiên hành lễ với Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Nguyễn Nguyễn cũng dùng hết sức đáp lại: "Ta không có việc gì...Các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, nếu đêm nay ở lại Phi Diêm Các thì cũng đừng lo lắng gì nữa."

Tần Tu Viễn thấp giọng lẩm bẩm: "Cũng đã bị thương thành như vậy rồi, mấy chuyện này nàng cũng không cần phải nhọc lòng..."

Tần lão phu nhân không vui trừng mắt nhìn Tần Tu Viễn: "Tới thê tử của mình mà còn không bảo vệ được, còn ra thể thống gì! Còn không mau đi vào xem miệng vết thương của nó như thế nào!"

Thấy vẻ mặt ghét bỏ của bà, Tần Tu Viễn không không dám trái lời. Hắn gật đầu nói: "Dạ...Con sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt."

"Ta...ta tự mình xem là được, chắc là không có gì nghiêm trọng đâu". Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới lần đó, Tần Tu Viễn kéo váy lên giúp nàng kiểm tra vết thương ở chân, vành tai liền có chút nóng.

Tần Tu Viễn nhíu mày: "Roi dài là bản lĩnh xuất chúng của đại tẩu, một roi đánh xuống liền có thể da tróc thịt bong, nàng đừng có xem thường!". Hắn lập tức giải thích, lôi kéo Đường Nguyễn Nguyễn trở về phòng ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-47.html.]

Đường Nguyễn Nguyễn có chút xấu hổ, nàng hướng mắt về phía Thải Vi muốn xin giúp đỡ, ý bảo nàng ta tới hỗ trợ nàng, ai ngờ Thải Vi lại làm như không nhìn thấy.

Tần lão phu nhân lúc này đã phục hồi tinh thần, mắt hơi nhướng lên: "Thải Vi, đi thu thập thư phòng một chút, để Thanh Hiên cùng Minh Hiên ở lại tối này."

Thải Vi đi rồi, trong viện lúc này chỉ còn lại ba người Tần lão phu nhân cùng huynh đệ Thanh Hiên. Tần lão phu nhân dặn dò mấy lời: "Mẫu thân của các ngươi chịu khổ lâu lắm rồi, có lẽ đã sớm quên mất cuộc sống bình thường là như thế nào. Các ngươi chớ có ghi hận nàng, phải khuyên nhủ nàng nhiều hơn."

Mặc dù trong lòng Thanh Hiên và Minh Hiên vẫn còn sợ hãi, nhưng vẫn gật gật đầu.

Tần lão phu nhân thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Nếu con trai cả vẫn còn sống thì tốt biết bao! Một đứa con dâu tốt như Vân Vọng cũng sẽ không thay đổi thành như vậy...

Đường Nguyễn Nguyễn bị Tần Tu Viễn lôi kéo tiến vào phòng ngủ, Tần Tu Viễn để nàng ngồi ở mép giường, chính mình đi tìm kim sang dược*. Một lát sau, hắn bưng một khay chai lọ vại bình trở về. Thấy Đường Nguyễn Nguyễn còn ngồi ngơ ngác, nhíu mày nói: "Nàng như thế nào còn không cởϊ qυầи áo ra?"

(*) : thần dược cầm m.á.u thời cổ đại. 

Hai mắt Đường Nguyễn Nguyễn trừng to như hai chiếc chuông đồng: "Cởϊ qυầи áo?"

Nàng vội vàng xua tay: "Không cần phiền tướng quân động thủ, ta, ta tự mình thoa thuốc là được! Rốt cuộc...nam nữ khác biệt..."

Tần Tu Viễn sửng sốt trong nháy mắt, lại dùng ngữ khí khiến người ta không thể khác cự: "Cởi!"

Nàng vẫn cứ lắc đầu.

Tần Tu Viễn thở dài: "Đại phu còn đang trên đường tới, nếu không xử lí kịp, chỉ sợ miệng vết thương sẽ dính sát vào quần áo..."

Đường Nguyễn Nguyễn thấy vẻ mặt sầu lo của hắn, cũng không dám tiếp tục kháng cự, không tình nguyện mà bắt đầu cởϊ áσ.

Nàng mặc một cái áo khoác nhỏ màu trắng hoa mơ, bên dưới là áo váy trung y*, cũng may là ngày xuân nàng không có ăn mặc quá mỏng manh, bằng không lãnh một roi kia chỉ sợ là đánh tới tận xương nàng.

(*) : Hán phục thường có ba lớp, lớp đầu tiên chính là trung y.

Nàng hết sức chậm chạp và miễn cưỡng cởϊ áσ ngoài ra, bên trong là một kiện trung y mà phía trên đã loang lổ vết máu.

Nàng nhẹ nhàng cởi bỏ dây cột trung y, bả vai chuyển động đụng đến miệng vết thương, nàng bị đau lên kêu lên một tiếng.

Tần Tu Viễn thấy động tác của nàng quá chậm, đã sớm hết kiên nhẫn: "Nàng đừng nhúc nhích, để ta!"

Đường Nguyễn Nguyễn thật sự là đau tới mức không thể nâng tay lên được nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý cho hắn đùa nghịch.

Tần Tu Viễn nhẹ nhàng cởi lớp trung y ra, lại phát hiện một ít vết m.á.u đã có chút khô, kết vảy dính vào miệng vết thương.

Hắn cau mày nói: "Khó trách sẽ đau như vậy, dính lại hết rồi, nàng cởi y phục giống như vừa rồi chỉ sợ là càng làm cho miệng vết thương bị rách ra lớn hơn nữa."

Đường Nguyễn Nguyễn có chút sợ hãi: "Phải làm sao bây giờ?"

"Ta phải thấm một ít nước thuốc lên miệng vết thương của nàng mới có thể gỡ quần áo ra khỏi miệng vết thương được."

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong trong lòng không khỏi khẩn trương, nàng trầm mặc không lên tiếng ngồi ở trên giường, ngón tay gắt gao bấu chặt mép giường.

Tần Tu Viễn lấy băng gạc sạch sẽ, thấm chút nước thuốc, nhẹ nhàng phủ lên phần bả vai trên n.g.ự.c của Đường Nguyễn Nguyễn.

Động tác của hắn cực kỳ dịu dàng, để cho băng gạc nước thuốc thấm từng chút từng chút lên quần áo của nàng, nước thuốc thấm ra ngoài, phạm vi càng lúc càng rộng, ướt một mảnh...

Đường Nguyễn Nguyễn chỉ cảm thấy trước n.g.ự.c có chút hơi lạnh, qua một lúc, quần áo dính múa của nàng liền bị thấm nước thuốc ướt đẫm.

Tần Tu Viễn gỡ băng gạc xuống, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo dính m.á.u của nàng, tuy rằng động tác nhẹ nhàng lại chậm rãi, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn vẫn đau tới nhe răng trợn mắt.

Vật vã một hồi hắn mới có thể giúp nàng cởi bỏ toàn bộ trung y.

Da thịt tuyết trắng lộ ra, toàn bộ vết thương từ bả vai lan xuống đến trước ngực, chỗ đón nhận lực đạo nặng nhất thì da thịt bong tróc, nhìn có chút dọa người.

Giữa mày của Tân Tu Viễn nhíu lại thành một chữ "川"* : "Nàng cũng không biết sợ c.h.ế.t là gì, ai cho nàng đi đỡ roi?"

 

Loading...