Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-04-21 13:26:34
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người ngồi đối diện nhau, trong chốc lát mà ăn tới mồ hôi đầy đầu, Đường Nguyễn Nguyễn lơ đãng ngẩng đầu đột nhiên phát hiện trên cánh mũi của Tần Tu Viễn hình như dính một chút dầu đỏ, giống như một nốt ruồi nhỏ nhìn có chút buồn cười.

"Xì...", nàng không nhịn được liền bật cười ra tiếng.

Tần Tu Viễn ngẩng đầu, trong lòng có dự cảm xấu: "Nàng cười cái gì?"

Đường Nguyễn Nguyễn bởi vì nghĩ đến chuyện của Ngôn Chi Tâm mà trở nên đa sầu đa cảm, lúc này bỗng chốc tan thành mây khói.

Nàng chỉ vào mặt Tần Tu Viễn: "Chàng ăn tới nỗi dính trên mặt rồi."

Tần Tu Viễn có chút lúng túng, hắn vội vàng dùng tay chùi đi, kết quả là làm cho dầu lan ra dính tới trên má.

Trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ dính dầu, thật giống như một vị thần thánh cao quý dính khói lửa nhân gian trong chốc lát, mặt Tần Tu Viễn đỏ ửng làm người ta nhịn không được muốn tiến lên lau giúp hắn.

Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Ta lấy khăn tay cho chàng". Nàng liền buông đôi đũa ra lục tìm khăn tay, tìm một hồi cũng không thấy đâu mới chợt nhớ ra buổi chiều nàng đã dùng khăn tay để gói bánh mochi rồi, bây giờ trên người chỉ có một cái khăn tay của Tần Tu Viễn.

Chính là cái mà hắn đưa cho nàng lau nước mắt lần trước hồi phủ Học Sĩ.

Nàng đã giặt sạch định đưa trả lại hắn, không nghĩ tới lúc này lại để cho nó phát huy công dụng.

Nàng đưa khăn tay qua cho Tần Tu Viễn, nói: "Này, chàng tự mình lau đi."

Ai ngờ, Tần Tu Viễn lại một bộ dáng vô tội: "Ta không nhìn thấy, không biết dơ ở đâu."

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn lập tức cứng đờ...Đây là, muốn ta lau cho ngươi nữa sao?

Đường Nguyễn Nguyễn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng lên, hơi cúi người xuống, một tay nâng cằm hắn, một tay cầm khăn tay giúp hắn lau vết dầu.

Khóe môi hắn cong lên, giống như đạt được mục đích nên cười đắc ý.

Da đầu Đường Nguyễn Nguyễn có chút tê dại, nàng chỉ muốn nhanh lau cho xong rồi chạy ra khỏi chỗ này.

Quai hàm của hắn râu mọc lúng phúng, đ.â.m vào tay nhỏ của nàng có chút ngứa lại có chút đau.

Mà Tần Tu Viễn cũng là lần đầu tiên không có e dè gì chăm chú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn như vậy, lúc này trên đôi má của nàng ửng đỏ như quả đào, một bàn tay nhỏ trắng nõn đang cầm khăn tay cọ tới cọ lui trên mặt hắn, giống như cái lông chim vừa phớt qua, mê hoặc lòng người.

Bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận này hoàn toàn khác xa so với Đường Nguyễn Nguyễn ngày ấy muốn đồng quy vu tận cùng Đường Doanh Doanh ở phủ học sĩ vì muốn bảo toàn cho mẫu thân.

Tần Tu Viễn đột nhiên phát hiện ra một chuyện lớn động trời, hắn không biết bắt đầu từ khi nào hắn lại không tự giác mà để ý nàng rồi.

Có lẽ là đêm tân hôn đó nhìn thoáng qua đôi mắt ửng hồng của nàng, hay là lúc nàng nói với hắn "làm đồ ăn cũng rất hạnh phúc", cũng có lẽ là vừa mới nãy, nàng đỏ mặt dè dặt mà chạm vào hắn.

Lần đầu tiên hắn có hứng thú đi tìm hiểu một người. Thật giống như mặt hồ đang yên tĩnh, đột nhiên ai ném vào đó một hòn đá, mặt hồ liền chong chênh vẽ ra từng vòng gợn sóng, tuy rằng nhát mắt liền biến mất, nhưng hòn đá kia đã chìm sâu xuống đáy hồ.

Đường Nguyễn Nguyễn lau mặt cho hắn xong, nói: "Xong rồi...". Nàng do dự một lúc lại nói: "Đây là khăn tay của chàng, đợi ta giặt lại lần nữa rồi trả cho chàng."

Tần Tu Viễn khôi phục lại bộ dáng ung dung, mắt phượng của hắn lại nhướng lên: "Dính dầu rồi, giặt không ra đâu, nàng muốn trả lại ta kiểu gì?"

Đường Nguyễn Nguyễn nghẹn họng trân trối nhìn hắn: "Này rõ ràng là ta giúp chàng lau sạch dầu trên mặt chàng..."

Da mặt của tên này cũng quá dày rồi! Sớm biết như vậy đã không thèm giúp hắn!

Vẻ mặt Tần Tu Viễn thản nhiên: "Nghe nói lúc phu nhân còn ở phủ Học Sĩ, tay nghề thêu thùa trác tuyệt, là quý nữ số một kinh thành, ta vẫn luôn ao ước được mở mang tầm mắt."

Thật ra hắn cũng không biết thêu thùa trác tuyệt là như thế nào, chỉ là mang chút hi vọng nói ra thôi.

Nàng chỉ ngượng ngùng nói: "Tướng quân quá khen, thẹn không dám nhận."

Tần Tu Viễn nói: "Phu nhân khiêm tốn, ta rửa mắt mong chờ."

Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, làm sao mà biết thêu hoa? Còn không bằng đi làm bắp rang bơ đi.

Tần Tu Viễn hài lòng cười: "Phu nhân vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút!"

Đường Nguyễn Nguyễn "dạ" một tiếng, liền xoay ngưới thu dọn hai cái chén, mang tới để trên bệ bếp.

Mà Tần Tu Viễn vẫn chưa rời đi, đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay nàng đã gặp qua Chi Tâm?"

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sau đó rũ mắt đáp lại: "Đã gặp qua!"

Tần Tu Viễn thấy nàng dường như có tâm sự, nhịn không được hỏi: "Nàng làm sao vậy?"

Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng lắc đầu: "Không có gì, ta chỉ cảm thấy, nàng ấy có chút đáng thương."

Tần Tu Viễn nói: "Quả thực muội ấy là người vô tội nhất". Sau đó lại tiếp tục: "Nhưng mà Nhị ca làm như vậy cũng không phải hoàn toàn vô lí."

Đường Nguyễn Nguyễn dừng động tác trên tay lại: "Chàng cũng cảm thấy Nhị ca từ hôn là đúng đắn sao?"

Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát mới hỏi ngược lại: "Cũng không phải...còn nàng cảm thấy thế nào?"

Đường Nguyễn Nguyễn nhấp nhấp môi: "Ta cảm thấy Nhị ca làm như vậy chỉ dựa trên suy nghĩ từ một phía của huynh ấy...Cho tới nay cũng đã ba năm đi qua rồi, Chi Tâm tỷ tỷ vẫn thủ thân như ngọc vì huynh ấy, huynh ấy còn cảm thấy mình từ hôn là tốt cho tỷ ấy sao?"

Tần Tu Dật khẽ cười: "Vậy theo nàng thấy nên làm như thế nào?"

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Nếu hai người thật lòng yêu nhau thì nên đồng cam cộng khổ, sinh tử không rời."

Hắn đột nhiên ngơ ngẩn, bình tĩnh nhìn cô nương đang đứng trước mặt hắn.

Trước giờ hắn chưa bao giờ phát hiện ra, dưới bề ngoài thiện lương nhu nhược của nàng lại còn cất giấu một tiểu cô nương bướng bỉnh như vậy.

Tần Tu Viễn nói: "Cũng không hẳn là do vết thương của huynh ấy đâu."

Hắn nhớ lại ba năm trước đây, tình cảnh mà Nhị ca mới từ Bắc tề trở về.

Khi đó, mẫu thân đã khóc tới hôn mê bất tỉnh, muội muội Tần Tu Dao ở một bên chăm sóc.

Ở bên ngoài Mục Di Trai, hắn đứng đối diện với Nhị ca, oán hận hỏi: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Vì sao phụ thân cùng đại ca lại tiến vào Vô Nhân Cốc? Sao lại gặp quân địch phục kích?"

Tần Tu Dật trước mắt tối đen, râu ria xồm xoàm che kín cả cằm, tay áo trống trơn đã cho thấy trận chiến đó bi thảm tới cỡ nào, hắn giống như người đã chết, dường như không nghe được Tần Tu Viễn đang hỏi gì.

Tần Tu Viễn nhìn bộ dáng của hắn, có chút không đành lòng, nhưng vẫn truy hỏi tới cùng: "Nhị ca, huynh nói đi!"

Ánh mắt Tần Tu Dật trầm xuống: "Đều do ta..."

Vẻ mặt Tần Tu Viễn đầy bất ngờ: "Đây là có ý gì?"

Tần Tu Dật giống như vẫn không nghe thấy Tần Tu Viễn đang nói gì, vẻ mặt tiều tụy, gằn từng chữ: "Là ta tham sống sợ chết, không kịp gửi thư báo ra ngoài, bọn họ cứ theo kế hoạch mà đi vào cốc, kết quả là giống như ta, đều rơi vào cái bẫy mà quân địch đang mai phục."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-43.html.]

Hắn quay mặt đi, đôi môi run rẩy: "Đại ca vì cứu ta, bị người Bắc Tề đ.â.m một d.a.o xuyên ngực, ta cứ đứng đó trơ mắt nhìn huynh ấy ngã xuống trước mặt ta..."

Tần Tu Viễn cảm thấy giống như vừa bị năm tia chớp cùng đánh vào đầu hắn, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe được tiếng chén thuốc trên tay đại tẩu Vương Vân Vọng rơi xuống "Xoảng" một tiếng, vỡ xuống đất chia năm xẻ bảy, vành mắt nàng ta đỏ ửng môi run rẩy mấp máy: "Ngươi...ngươi lặp lại lần nữa?"

--Fanpage: Bản dịch 0 đồng--

Mấy ngày sau Nhị ca liền viết sớ dâng lên, xin Hoàng thượng đem tước vị kế thừa truyền cho Tần Tu Viễn, còn hắn thì từ quan quy ẩn.

Còn về chi tiết của trận chiến kia, Tần Tu Viễn truy vấn hắn vô số lần, Tần Tu Dật vẫn một mực trước sau không chịu nói, đến nay Tần Tu Viễn cũng không biết được rốt cuộc vì cái gì mà bọn họ phải đi vào Vô Nhân Cốc.

"A Viễn, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi còn tương lai cùng tiền đồ sáng lạn phía trước, trăm triệu lần không nên bị những chuyện này trói buộc. Nếu có chuyện cũng không cần ngươi ra tay". Tần Tu Dật cứ buông ra mấy câu ít ỏi từ ngữ như vậy, lại từ hôn với vị hôn thê thanh mai trúc mã, ru rú ở trong phủ, người trong chốn quan trường ở Đế Đô cũng dẫn dần quên lãng một nhân vật đã từng phong vân như hắn.

--Wattpad: Autumnnolove--

"Tướng quân, chàng làm sao vậy?". Đường Nguyễn Nguyễn thấy Tần Tu Viễn thất thần không nói lời này, nàng vươn bàn tay ra quơ quơ trước mắt hắn.

Tần Tu Viễn cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của nàng, thu lại vẻ mặt vô hồn: "Ta không sao."

Đường Nguyễn Nguyễn "ừm" một tiếng, sau đó phát hiện ra hắn cũng không có buông tay nàng ra: "Tướng quân...đau!". Nàng sợ hãi kêu lên.

Tần Tu Viễn lúc này mới nới lỏng tay: "Xin lỗi!"

Trong tích tắc thời gian, hai người cảm thấy có chút xấu hổ, Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu: "Ta..ta về phòng nghỉ ngơi trước, tướng quân cũng sớm một chút trở về thư phòng đi."

Tần Tu Viễn đột nhiên nghe được tiếng gì đó, ánh mắt biến đổi, nghiêng người chắn ở trước người Đường Nguyễn Nguyễn, lạnh lùng mở miệng: "Ai? Ra đây!"

Đường Nguyễn Nguyễn bị hoảng sợ, không tự giác mà càng sát lại gần hắn, núp ở sau lưng bấu chặt lấy vạt áo của hắn.

Một thân ảnh nho nhỏ lề mề bước ra từ một bên cửa phòng bếp nhỏ, Minh Hiên ngượng ngùng cười: "Tam thúc, Tam thẩm!"

Tần Tu Viên có chút ngạc nhiên, hắn buông tay Đường Nguyễn Nguyễn ra, nói: "Ngươi tới đây từ lúc nào?"

Minh Hiên cười hì hì: "Con vừa mới đến à...không..không có nhìn thấy hai người nắm tay đâu."

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn liền đỏ lên, Tần Tu Viễn lại bị trêu chọc mà khẽ cười một tiếng: "Ngươi tới đây làm gì?"

Minh Hiên vừa nghe hắn hỏi, nghiêm túc nói: "Con tới xin Tam thúc dạy con võ nghệ!"

Tần Tu Viễn hờ hững đáp lại: "Mẫu thân người không cho phép ngươi tập võ, ngươi thuyết phụ được nàng ta?"

Minh Hiên thè lưỡi, lẩm bẩm nói: "Nếu mà mẫu thân đồng ý thì con còn nửa đêm lén lút chạy tới đây làm gì?"

Khóe môi Tần Tu Viễn hơi cong lên: "Thân thể ngươi rắn chắc lắm sao, không sợ bị đánh?"

Minh Hiên nhíu mày: "Tam thúc, con bị đánh người vui vẻ lắm sao? Không có chỗ nào giống Tam thẩm hết."

Mày rậm của Tần Tu Viễn nhíu lại, hắn nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn: "Tam thẩm? Tam thẩm của ngươi làm sao?"

Minh Hiên chạy tới trước mặt Đường Nguyễn Nguyễn giống như khoe khoang với Tần Tu Viễn, nó cười hết sức ngô ngê: "Tam thẩm của con không chỉ xinh đẹp mà con nấu ăn ngon, tính tình còn tốt bụng nữa, thường xuyên làm đồ ăn ngon cho con ăn, Tam thẩm thương con nhất."

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên cảm thấy có chút bất an, quả nhiên... "Tam thẩm, người giúp con cầu xin Tam thúc đi...". Nó vươn cái tay nhỏ ra, túm lấy tay áo Đường Nguyễn Nguyên, lắc tới lắc lui, cả người dường như dán lên người Đường Nguyễn Nguyễn...

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn không nhẫn tâm nhìn thấy nó cứ cầu xin như vậy, nàng nhìn Tần Tu Viễn với ánh mắt xin giúp đỡ: "Nếu không tướng quân dạy cho nó một nửa chiêu thức đi?"

Tần Tu Viễn thấy nó bám dính vào người Đường Nguyễn Nguyễn, lạnh lùng nói: "Ngươi nhanh buông tay ra! Bằng không đừng hòng ta dạy cho ngươi!"

Minh Hiên vừa nghe như vậy, đôi mắt trong sáng của nó liền trợn to, vui vẻ hỏi lại: "Vậy là Tam thúc chịu con rồi hả?". Nó ngoan ngoãn buông tay ra, Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy mình mới vừa được giải phóng.

Tần Tu Viễn nâng cằm lên, nói: "Ta còn phải kiểm tra một chút xem ngươi có tư chất tốt không..."

Minh Hiên ngẩng đầu, vẫn còn tính trẻ con trên khuôn mặt: "Tam thúc cứ việc thử!"

Giọng nói còn chưa kịp dứt đã thấy Minh Hiên ngã một cái "bịch" trên mặt đất.

'Ai ui...". Nó còn chưa kịp phản ứng gì hết đã bị Tần Tu Viễn dùng một chân đá ngã cái m.ô.n.g xuống đất.

Nó ủy khuất không thôi mà nhìn Tần Tu Viễn: "Sao Tam thúc đá con? Hu hu hu, đau quá đi!"

Đường Nguyễn Nguyễn cũng giật mình, nàng vội vàng đỡ Minh Hiên dậy: "Không sao chứ? Ngã có đau không?". Nàng lại giúp nó vỗ vỗ cái quần dính bụi, nhẹ nhàng xoa đầu nó.

Tần Tu Viễn thấy nàng lo lắng cho Minh Hiên như vậy, trong lòng hắn có chút chua. Hắn làm ra vẻ thất vọng nói: "Ngươi xem ngươi đi, hạ bàn* không vững thì tập võ thế nào được? Muốn làm đồ đệ của ta thì trở về mỗi ngày phải đứng tấn một canh giờ, chờ tới lúc bị một chân đá mà cũng không ngã thì mới có thể luyện tập chiêu thức được."

(*) : Phần dưới thắt lưng trở xuống.

Minh Hiên bán tín bán nghi nói: "Tam thúc, có thiệt không? Người đừng có dối dạt con..."

Tần Tu Viễn lạnh nhạt: "Tin hay không tùy ngươi."

Nó lại nhìn qua Đường Nguyễn Nguyễn ý tứ xin giúp đỡ: "Tam thẩm..."

Nàng liếc nhìn Tần Tu Viễn, sau đó mỉm cười trả lời nó: "Tam thúc của ngươi nói đúng rồi, luyện võ thì cần phải có căn cơ, nếu mà căn cơ không luyện cho vững thì làm sao mà thành cao thủ được."

Minh Hiên thấy Đường Nguyễn Nguyễn cũng nói như vậy thì nó lập tức tin vài phần, nó luôn cảm thấy một người xinh đẹp như Tam thẩm sẽ không bao giờ nói dối.

TBC

"Được! Một lời đã định! Tam thúc, con trở về sẽ luyện tập đứng tấn, chờ hạ bàn của con vững vàng, người lại tới kiểm tra con một lần nữa!". Vẻ mặt Minh hiên thập phần nghiêm túc.

Trên mặt Tần Tu Viễn đã có ý cười: "Đây mới chính là nam nhi Tần gia!"

Minh Hiên gật đầu, trên khuôn mặt trắng nõn của nó đầy vẻ trịnh trọng, nó đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền nói: "Đúng rồi Tam thúc, qua mấy ngày nữa là đại ca của con trở về rồi."

"Thanh Hiên?". Tần Tu Viễn trầm ngâm một lúc mới nói: "Lần này nó ở trong cung cũng khá lâu rồi."

Minh Hiên thở dài: "Đúng vậy...lần trước huynh ấy trở về, cãi nhau một trận to với mẫu thân, sau đó liền giận dỗi hồi cung rồi ở trong đó luôn."

Thái học viện nằm ở trong cung, có phòng trò chuyên dụng dành cho học sinh ở nơi khác tới dừng chân.

Tần Tu Viễn hỏi: "Vì sao lại cãi nhau?". Hán hơi nhíu mày, tính tình của Đại tẩu dường như càng ngày càng thêm không tốt.

Minh Hiên làm ra bộ dáng ông cụ non , thở dài: "Lần trước đại ca trở về muốn ở nhà mấy ngày, ngày thứ nhất huynh ấy định đi gặp bằng hữu, nhưng mẫu thân không đồng ý."

Tần Tu Viễn ngẩn ra: "Vì sao không đồng ý?"

Thanh Hiên tiếp tục nói: "Nương muốn đại ca tới Phật đường quỳ với nương một ngày...Nương nói rằng...phụ thân vẫn còn lưu luyến ở nơi này..."

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên cảm thấy lông tơ đều dựng lên...

Loading...