Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-04-21 13:25:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Sương đáp: "Phu nhân đang ở chính sảnh, hôm nay phu nhân vẫn luôn tiếp đón Ngôn tiểu thư."

Tần Tu Viễn có chút ngạc nhiên, nói: "Ngươi đang nói tới Ngôn tiểu thư của Chỉ huy sứ tuần phong doanh?"

Minh Sương gật đầu: "Dạ đúng, Ngôn tiểu thư muốn tới nhờ phu nhân chỉ giáo cách làm mấy món ngon."

Tần Tu Viễn nhíu mày: "Sao ta lại không biết muội ấy còn có sở thích này?"

Trong ấn tượng của hắn, Ngôn Chi Tâm ngoài chuyện của Tần Tu Dật, những chuyện khác đều sẽ không để trong lòng.

Sao có thể thật sự xuống bếp?

Khóe miệng của hắn khẽ câu lên, chỉ sợ là ý của Túy ông không phải ở rượu.*

(*) - 醉翁之意不在酒: ý không ở trong lời nói, có dụng ý khác.

Minh Sương lại hỏi: "Tướng quân vẫn muốn dùng bữa tối sao?'

"Không cần......"

Tần Tu Viễn còn chưa dứt lời đã nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang từ cửa Phi Diêm Các tiến vào, trên khuôn mặt của nàng đầy vẻ suy tư, hình như vẫn chưa nhìn thấy hắn.

Hắn giơ nắm tay đặt ở bên miệng: "Khụ..."

Đường Nguyễn Nguyễn nghe tiếng ngẩng đầu, hành lễ: "Tướng quân đã trở lại."

Tần Tu Viễn làm bộ như không thèm để ý, tùy tiện "ừm" một tiếng.

Đường Nguyễn Nguyễn nói thầm: "Vậy tướng quân nghỉ ngơi sớm một chút, ta cũng về phòng trước..."

Sắc mặt Tần Tu Viễn cứng đờ, hắn cũng không nói gì thêm, hình như hôm nay nàng ấy có chút mất hứng?

Đường Nguyễn Nguyễn đang muốn đi, lại thuận miệng hỏi hắn một câu: "Tướng quân dùng cơm tối chưa?"

Sắc mặt Tần Tu Viễn mới giãn ra, nói: "Còn chưa dùng cơm tối!"

Minh Sương rủa thầm trong bụng: Không phải mới vừa nói là không cần sao?

Đường Nguyễn Nguyễn hơi sửng sốt, nàng chỉ thuận miệng mới hỏi thôi, kết quả là...Nàng cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục hỏi: "Vậy tướng quân có muốn ăn chút gì không? Phòng bếp lớn bên kia chắc là vẫn còn cơm."

Minh Sương vội vàng nói: "Phu nhân, phòng bếp lớn bên kia bây giờ đã qua giờ dùng bữa, cũng đã tắt lửa rồi...Nghe nói là lệnh của lão phu nhân, để cho bọn hạ nhân tuân theo quy củ một chút."

Thân mình Đường Nguyễn Nguyễn cứng đờ...Bây giờ Tần Tu Viễn mới từ quân doanh trở về, còn chưa ăn gì, nàng tốt xấu gì cũng là thê tử trên danh nghĩa của hắn, nếu cái gì cũng không làm thì hình như có chút không hợp lí.

Nàng liền nói: "Nếu tướng quân không chê, ta có thể..."

'Không chê!", Tần Tu Viễn cũng không đợi nàng nói hết lời, hắn đã im lặng ngồi xuống cái bàn đá ở trong sân: "Nàng tùy tiện làm chút gì đó cũng được."

Đường Nguyễn Nguyễn cũng không nghĩ hắn lại đáp ứng sảng khoái đến như vậy, nhất thời nàng có chút không thích ứng được.

Nàng cũng không muốn bận tâm chuyện tình của Ngôn Chi Tâm nữa, nhanh chóng đi tới phòng bếp nhỏ tìm nguyên liệu nấu ăn.

Tuy rằng đã qua xuân thịnh*, nhưng buổi tối vẫn còn chút lạnh lẽo, Đường Nguyễn Nguyễn biết Tần Tu Viễn cưỡi ngựa một đường về phủ cho nên nhất định cũng bị nhiễm gió lạnh. Nàng muốn làm món gì đó có thể làm ấm thân.

(*) - 盛春: mình tra Baidu thì chữ này có nghĩa là thời điểm chính của mùa xuân, ví dụ như mùa xuân kéo dài mấy tháng nhưng mà sẽ có một tháng hoa nở đẹp nhất, hoặc cũng có thể coi là mấy ngày Tết.

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ ra hôm nay nàng có mang thêm miến từ Thanh Mộc Trai về, nàng nhanh trí nghĩ ra một món, bằng không cứ làm món miến chua cay đi?

Nàng thò nửa người ra khỏi cửa phòng bếp nhỏ, đôi mắt hạnh vừa linh động lại có chút dè dặt nhìn về phía Tần Tu Viễn: "Tướng quân, chàng từng ăn qua miến chua cay chưa?"

Tần Tu Viễn quay đầu lại, thấy cả người nàng giống như đang treo bên cánh cửa, cảm thấy có chút buồn cười: "Chưa từng!". Khóe môi hắn khẽ cong lên.

Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: "Vậy chàng ăn cay được không?"

Tần Tu Viễn cười như không cười: "Có thể."

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: "Vậy thì tốt!"

Nói xong nàng liền rụt thân mình trở vào, bên trong phòng bếp nhỏ lại vang lên âm thanh sột sà sột soạt.

Tâm tình của Tần Tu Viễn không tệ, nhìn thấy thương được treo trên giá ngoài sân, hắn nhất thời cao hứng liền cầm lấy múa một bài.

Đường Nguyễn Nguyễn lúc này vừa cho đậu phộng vào chiên trong chảo dầu, chợt nghe thấy bên ngoài có âm thanh lạ, nàng tò mò lại thò đầu ra ngoài dò xét.

Nhìn thấy Tần Tu Viễn đang cầm thương dài trên tay, nó giống như mũi tên vừa thoát khỏi dây cung mà hướng về phía bóng đêm, sau đó lại lập tức bay trở về tay hắn!

Cùng với khí lực nhập vào xuất ra của hắn, đầu thuơng vẽ mấy đường trên không trung rồi lại lao về phía trước, thoăn thoắt thoăn thoắt...

Thân thủ của Tần Tu Viễn tiêu soái ung dung, thân hình uyển chuyển như rồng bay trên không, đột nhiên hắn ngoái đầu lại...bắt gặp ánh mắt của nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn lần đầu tiên xem người ta múa thương, khí thế mạnh mẽ quyết đoán, làm nàng cảm thấy hắn thật lợi hại. Bốn mắt nhìn nhau, giống như đang đang nhìn trộm thì bị hắn phát hiện, nàng ngượng ngùng nhắm mắt lại, lực chú ý quay trở lại trong chảo...đậu phộng thiếu chút nữa là hỏng rồi!!!

Nàng vội vàng điều chỉnh lửa bên dưới một chút, sau đó lập tức xào đậu phộng. Đậu phộng mặc lớp áo đỏ đang khiêu vũ trong chảo, nàng xào hết thời gian nửa chén trà nhỏ, đậu phộng lúc này đã giòn và tản mát ra mùi thơm nồng nàn đặc trưng của nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-42.html.]

Nàng xúc đậu phộng ra mâm đặt trên bàn, lại rắc một ít muối ăn lên trên, một mâm đậu phộng liền vui vẻ hân hoan khoác lên mình bộ đồ mới.

Bước tiếp theo là chuẩn bị luộc miến.

Chỗ này không có bột khoai lang nên nàng chỉ có thể dùng loại miến dễ nấu này thôi, nhưng mà vị của nó cũng rất ngon và mềm.

Chờ nước vừa sôi tới nàng liền thả miến vào bên trong. Miến đang cứng cáp thẳng tắp vừa tiến vào trong nước sôi liền không còn chút kiên định nào nữa, cứ mềm oặt mà ngã vào trong nồi.

Đường Nguyễn Nguyễn dùng đũa đảo đều sợi miến để cho nó được mềm đều hết, không bao lâu mấy vắt miến đều đã bị nước sôi làm cho mềm mại hoàn toàn. Nàng gắp lên một sợi miến, dùng lực nhẹ một chút, sợi miến liền đứt ra...xem như đã luộc xong.

Luộc miến kỳ thật rất cần chú ý đến độ lửa, thiếu một khắc thì miến chưa mềm, nhiều một khắc thì miến nhũn ra, có thể dùng đũa bấm đứt sợi miến chính là thời gian luộc vừa đủ, cho nên nàng nhanh tay vớt hết miến ra cái chén lớn đặt sẵn bên cạnh.

Lúc này, Tần Tu Viễn đã thu hồi thương dài, hắn múa tới cả người đều chảy mồ hôi, liền đi tới phòng bếp nhỏ tự rót một chén nước lạnh uống cho hạ nhiệt.

Đường Nguyễn Nguyên thấy thế, thở dài nói: "Tướng quân, uống nước lã rất dễ bị đau bụng."

Tần Tu Viễn nhìn nàng một cái, nhướng mày khẽ cười: "Nàng là đang...quan tâm bản tướng quân?"

Đường Nguyễn Nguyễn khựng lại, sắc mặt có chút đỏ.

Tần Tu Viễn thấy nàng có chút chật vật, cũng không trêu nàng nữa: "Lúc ta trấn thủ ở biên quan, hầu như là không có nước nấu chín để uống, yên tâm đi, ta không có yếu ớt như vậy."

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu như gà mổ thóc, cũng không nói gì nữa.

Tần Tu Viễn uống nước xong liền yên lặng ngồi ở cái bàn nằm trong góc phòng bếp nhỏ nhìn Đường Nguyễn Nguyễn đang bận trước bận sau.

Đường Nguyễn Nguyễn lấy một cái chén lớn ra, lần lượt thả vào bên trong tỏi băm, ớt bột, hạt mè và ớt sừng cắt khoanh.

Ớt bột phụ trách độ cay tổng thể của món ăn, còn ớt vòng chính là đặc trưng của món miến chua cay, thiếu một thứ cũng không được.

Sau đó nàng cho một ít dầu vào chảo, đợi dầu sôi nàng liền nhấc chảo đổ hết dầu vào trong chén gia vị... "xèo xèo xèo xèo!"

Dầu sôi giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, nó đi tới đầu là đám gia vị háo hức tới đó, gia vị trong chén trộn đều với nhau tạo thành một chén nước sốt.

Lúc rưới dầu sôi cũng cần phải chú ý, không thể trực tiếp rưới lên hạt mè mà sẽ rưới lên phần ớt trước để khơi dậy mùi hương của ớt bột, sau đó lại để cho nó từ từ thấm vào các gia vị khác là tốt nhất.

Tần Tu Viễn hết sức tò mò, nhưng hắn ngại duỗi thẳng cổ tới xem, chỉ có thể ngồi yên một chỗ mà trong lòng thì ngứa ngái.

Đường Nguyễn Nguyễn lại nêm nước tương, giấm trắng, đường và một chút muối vào chén nước sốt, không quên thêm một muỗng bột canh rồi khuấy đều.

Chén sốt tương ớt lúc này biến thành sốt chua cay, Tần Tu Viễn thật sự không nhịn được hiếu kỳ, hắn liền đứng lên để xem cho rõ, cái chén nước sốt màu đỏ kia vừa ngửi liền cảm thấy rất cay, nhưng mà lại làm cho con sâu ham ăn trong bụng người ta rục rịch tỉnh giấc.

Đường Nguyễn Nguyễn múc miến chua cay đã nấu xong ra chén, sợi miến trắng trong nằm trong nước canh màu đỏ, sau đó nó thoải mái mà duỗi người ra, nàng hỏi: "Chàng ăn rau thơm không?"

Mắt phượng của Tần Tu Viễn nhướng lên: "Vì sao lại không?"

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu cười, bỏ rau thơm, hành thái cùng đậu phộng chiên vào trong chén. Sau đó nàng bưng chén miến chua cay lên đặt ở bàn nhỏ trong phòng bếp nhỏ, khẽ nói: "Tướng quân từ từ dùng."

Tần Tu Viễn nhìn chén miến chua cay sắc hương vị đều đầy đủ trước mặt, trong lòng vẫn có chút nghi hoặc. Tuy rằng hắn rất tin tưởng trù nghệ của nàng, có điều trước giờ ở quân doanh hay là trong phủ người ta chỉ quen dùng mì và gạo, ít thấy ai dùng miến nấu thành món chính. Nhưng mà mùi thơm của chén miến chua cay này xác thật không tệ, hắn liền lấy chiếc đũa chọc vào nước canh đỏ sậm, gắp lên một đũa miến chua cay.

Sợi miến trắng trắng bị ngâm trong nước canh lúc này cũng bị nhộm đỏ, vừa mềm vừa trơn, còn không nhanh chóng đưa vào trong miệng sẽ lập tức tuột xuống, hắn vội vàng đưa đũa lên miệng...

Ấn tượng đầu tiên của hắn với món này chính là vừa nóng vừa cay. Sau đó mới cảm nhận được sợi miến mềm nhẵn, còn chưa kịp nghiêm túc thưởng thức thì vị cay bức người tràn ngập làm cho người ra muốn sặc! Trong lúc răng miệng vẫn còn đang tìm cách thích ức thì hắn đã không tự chủ mà nuốt xuống, lại bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ gắp lên đũa thứ hai.

Hắn vừa mới múa thương một hồi, vốn dĩ trên người đã có một tầng mồ hôi, nhưng bị gió đêm làm cho khô nên lúc này có chút lạnh, một đũa miến chua cay vừa đi xuống nháy mắt xua tan vài phần lạnh lẽo.

Trong đôi mắt luôn lạnh lùng của Tần Tu Viễn dường như có gì đó vừa nứt toạt: Ăn quá ngon!

Hắn lại tiếp tục đưa đũa thứ hai vào trong miệng, nhưng sợi miến này rất dài, hắn phải cuộn mấy lần mới cuộn xong một đũa miến.

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nói: "Miến chua cay...... Không phải ăn như vậy."

Tần Tu Viễn ngước mắt, nghi hoặc nói: "Vậy ăn như thế nào?"

Đường Nguyễn Nguyễn đã múc phần miến chua cay còn lại trong nồi ra, nàng ngồi xuống đối diện Tần Tu Viễn: "Chàng nhìn kỹ!"

Bàn tay tuyết trắng của nàng cầm đôi đũa, đảo đảo chén miến mấy cái, sau đó kê miệng sát lại tiếp được miến...nàng liền một hơi hút sợi miến từ đầu tới đuôi vào miệng tạo nên âm thanh "Shhhh..."

Tần Tu Viễn trợn mắt nhìn nàng: Còn có thể ăn như vậy sao?

TBC

Đường Nguyễn Nguyễn ăn xong một miếng miến, cái miệng nhỏ của nàng cũng bị nhiễm đỏ, nhẹ nhàng thở phì phò: "Có chút cay."

Bộ dáng này đáng yêu cực kỳ!

Tần Tu Viễn nhìn tới ngây người, lực chú ý của hắn lúc này đã không còn đặt ở chén miến.

"Ăn miến á, phải ăn như vậy mới càng ngon!". Đường Nguyễn Nguyễn rất nghiêm túc nói.

Tần Tu Viễn có chút chần chờ, gia giáo của phủ Trấn quốc tướng quân cực kỳ nghiêm khắc: bước đi nhẹ như gió, ngồi vững như chuông, khi ăn thì không nói chuyện, khi ngủ thì không gây ồn ào cho người khác.

Ăn uống mà phát ra tiếng động, rất bất nhã.

Nhưng mà nhìn thấy nàng ăn đến ngon lành như vậy, chỗ này không có người ngoài...Tần Tu Viễn liền học theo bộ dáng của Đường Nguyễn Nguyễn, gắp một đũa miến lên thổi rồi nuốt vào miệng.

Lúc mới bắt đầu Tần Tu Viễn còn chưa quen thuộc lắm, sau đó hai lần thì có thể một hơi nuốt gọn miến vào trong miệng, tốc độ nhanh còn làm cho miệng có chút bỏng, nhưng miến càng nóng càng cay mới càng mỹ vị!

Loading...