Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-04-20 07:05:18
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngôn Chi Tâm nhoẻn miệng cười: "Hôm nay luôn đi!"
Đường Nguyễn nguyễn ngẩn ra, cũng quá nóng vội đi?
Tần lão phu nhân cũng nói: "Chi Tâm cũng không cần vội, tương lai còn dài mà...". Nói xong bà liền liếc nhìn Ngôn phu nhân một cái.
Ngôn phu nhân hiểu ý nói: "Đúng vậy, Chi Tâm chưa xuống bếp bao giờ, chỉ sợ là sau này sẽ phải thường xuyên đến phủ làm phiền các ngươi..."
Tần lão phu nhân cười ha ha: "Vậy chẳng phải càng tốt sao, Chi Tâm có thể tới đây trò chuyện với ta nhiều một chút."
Hai người này đánh một hồi bí hiểm, Đường Nguyễn Nguyễn không biểu hiện chút gì trên mặt, nhưng trong lòng cũng hiểu được vài phần.
Tần lão phu nhân lại nói: "Nguyễn Nguyễn à, lúc ngươi dạy Chi Tâm làm thức ăn, nhớ phải làm nhiều một chút, để cho chúng ta cũng được nếm thử, Nhị ca của ngươi cũng ở nhà, cũng đưa một chút qua cho nó."
Đường Nguyễn Nguyễn cười: À, hiểu rồi!
Đây chính là một kế hoạch xúc tiến hôn sự giữa hai phủ, mục đích chính là tác hợp cho Tần Tu Dật và Ngôn Chi Tâm. Đường Nguyễn Nguyễn dò hỏi: "Ngày xuân thì ăn chút đậu đỏ là tốt nhất, cổ nhân có câu "Nguyện quân đa thái hiệt, thử vật tối tương ti tư"*, muội cũng đang định dùng đậu đỏ làm chút đồ ăn vặt, tỷ tỷ có muốn cùng làm không?"
Tâm tư của Ngôn Chi Tâm bị đoán trúng, trên khuôn mặt có chút ửng hồng, trầm mặc gật đầu.
Ngôn phu nhân vui mừng ra mặt, nói với Tần lão phu nhân: "Tam tức phụ này của ngươi quả thật là thông minh sáng suốt."
Trên mặt Tần lão phu nhân cũng lộ ra vài phần đắc ý: "Đó là đương nhiên rồi!"
Đã nói đến nước này, Đường Nguyễn Nguyễn cũng hiểu ý tứ rõ ràng, nói: "Vậy Ngôn phu nhân cùng mẫu thân chậm rãi trò chuyện, bây giờ con muốn ra cửa một chuyến, tỷ tỷ có muốn đi cùng muội không?"
Ngôn Chi Tâm nhìn thoáng qua Ngôn phu nhân, Ngôn phu nhân gật gật đầu: "Đi thôi!"
Ngôn Chi Tâm liền đỏ mặt, cùng Đường Nguyễn Nguyễn đi ra ngoài.
Ngôn phu nhân uống một ngụm trà, do dự một lúc, hỏi: "Lão tỷ tỷ, ngươi cảm thấy...chúng ta làm như vậy có tác dụng sao?"
Tần lão phu nhân trầm ngâm nói: "Muội muội, tính tình của A Dật nhà ta, ta hiểu rõ nhất. Rất nhiều chuyện nhìn bên ngoài thì cảm thấy nó có vẻ hờ hững, nhưng thật ra trong lòng nó rất để ý. Nó cùng với Chi Tâm, là tình cảm vun đắp từ nhỏ, sao có thể nói cạn là cạn được? Nó bị thương ở tay, con đường làm quan bị chặt đứt, cảm thấy thất bại, sợ không có mặt mũi nào đối mặt với Chi Tâm thôi."
Còn có một câu bà không có nói ra miệng, Tần Tu Dật chính là một người dịu dàng chu đáo, làm sao có thể cho phép bản thân mình trở thành gánh nặng cho người nó thương?
Ngôn phu nhân nói: "Cứ hi vọng như vậy đi...Đứa nhỏ A Dật này, thật đáng tiếc!"
Trong lòng Tần lão phu nhân càng thêm chau xót, cười khổ một tiếng: "Thôi!"
Xe ngựa của phủ Trấn quốc tướng quân chạy qua con đướng lát đá dài phủ đầy rêu xanh, lắc lư chạy về hướng Thanh Mộc Trai.
Bên trong thùng xe nhỏ hẹp, Đường Nguyễn Nguyễn ngồi đối diện Ngôn Chi Tâm, hai người cũng chưa quen thân cho nên bầu không khí lúc này có chút ngượng ngùng.
Đường Nguyễn Nguyễn lên tiếng trước phá vỡ không gian yên tĩnh, nói: "Tỷ tỷ cùng Nhị ca đã quen biết nhau bao lâu rồi?"
Ngôn Chi Tâm có chút giật mình, cúi đầu nói: "Mười hai năm."
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thán: "Lâu như vậy sao?"
Ngôn Chi Tâm cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Lâu lắm sao?". Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ta lại lộ ra biểu tình sầu bi: "Tỷ còn cảm thấy chưa đủ lâu, nếu có thể lâu hơn chút nữa, chàng đã không thể buông bỏ được tỷ rồi..."
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy tâm trạng của nàng ta có chút suy sụp, liền an ủi: "Sự thành hay không là do người, tỷ tỷ không cần khổ sở."
Ngôn Chi Tâm cười nói: "Đáng ra mọi chuyện đã không tệ như bây giờ". Hai người mới biết nhau đã có thể an ủi thâm thiết như vậy, thật ra có chút ăn ý hiếm có.
Chuyện tình giữa hai người bọn họ, Đường Nguyễn Nguyễn tuy rằng không biết rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định Ngôn Chi Tâm thật sự một lòng một dạ với Tần Tu Dật.
Hai người câu được câu mất mà trò chuyện, rất nhanh đã tới Thanh Mộc Trai.
Đường Nguyễn Nguyễn dẫn theo Ngôn Chi Tâm vào Thanh Mộc Trai, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Xảo bà bà đứng ở quầy tính tiền, đang gõ bàn tính tính toán sổ sách.
"Xảo bà bà!". Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười rạng rỡ.
"Nguyễn Nguyễn tới rồi!". Xảo bà bà ngẩng đầu lên, cười tới đôi mắt híp thành một cái khe, bà bà nhìn thoáng qua Ngôn Chi Tâm, gật đầu cười: "Có khách mới tới mua hàng."
"Khách mới từ đâu ra?". Hồ chưởng quầy từ trong phòng nhô đầu ra, vẻ mặt cảnh giác nói: "Chẳng lẽ là tên háo sắc nào tới trêu chọc A Xảo nhà ta?"
Ngôn Chi Tâm thấy thế liền cảm thấy rất ngạc nhiên. Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: "Tỷ tỷ đừng sợ, Xảo bà bà cùng Hồ lão bản đều là người tốt, Hồ lão bản có hai đặc điểm, cái thứ nhất chính là tính tình có chút nóng nảy, cái thứ hai chính là lưu luyến si mê Xảo bà bà."
Ngôn Chi Tâm có chút hiếu kỳ nhìn về phía Hồ chưởng quầy cùng Xảo ba bà, lễ phép gật đầu xem như chào hỏi.
Xảo bà bà nói với Đường Nguyễn Nguyễn: "Gần đây đều sai mấy nha đầu Thải Bình cùng Thải Vi tới, thật lâu rồi không nhìn thấy mặt ngươi..."
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: "Khoảng thời gian trước chân bị thương, phải ở trong nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, bây giờ đã tốt lên liền muốn tới đây mua chút đồ, thuận tiện tới thăm hai người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-38.html.]
Xảo bà bà nghe vậy liền đi từ phía sau quầy ra, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn từ trên xuống dưới: "Ngươi không sao chứ? Có còn đau ở chỗ nào không..."
Trên khuôn mặt từ ái của Xảo bà bà toàn là ôn nhu, lại mang thêm một phần lo lắng.
Hồ chưởng quầy lập tức nhảy ra nói: "Ta thấy nha đầu này còn tung tăng nhảy nhót được, chỗ nào giống bị thương đâu? A Xảo bà không cần lo lắng...nếu mà có thời gian chi bằng lo lắng cho ta nè, buổi trưa ta ngủ còn bị bóng đè!"
TBC
Đường Nguyễn Nguyễn vô ngữ nhìn hắn: Ngươi là một cái NPC mà cũng nằm mơ sao?
Hồ chưởng quầy trừng mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, lại quay sang nịnh nọt lấy lòng Xảo bà bà.
Xảo bà bà che miệng cười nói: "Được được, đợi chút nữa ta lại an ủi tới ngươi."
Bà quay lại nói với Đường Nguyễn Nguyễn: "Nguyễn Nguyễn, hôm nay muốn mua cái gì?"
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua Ngôn Chi Tâm, nói: "Ta muốn mua một chút bột matcha, bột nếp, bột gạo..."
Nàng nói một hơi rất nhiều loại nguyên liệu nấu ăn mà Ngôn Chi Tâm chưa từng nghe qua, Xảo bà bà thì liên tiếp gật đầu, cũng không cần viết ra giấy, Ngôn Chi Tâm thậm chí có chút lo lắng Xảo bà bà có thể nhớ được hết hay không.
Xảo bà bà nghe xong, cười nói: "Muốn bao nhiêu?"
Đường Nguyễn Nguyễn đang định lên tiếng, Xảo bà bà lại hỏi tới một câu: "Hoặc là nói ngươi muốn làm cho bao nhiêu người ăn?"
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra. Đúng vậy, Chi Tâm tỷ tỷ làm cho Nhị ca ăn, còn nàng...nếu không làm cho Tần Tu Viễn ăn thì có chút không hợp lý...
Trong lúc nàng còn đang rối rắm, Ngôn Chi Tâm lại không nghĩ ngợi nhiều, nói: "Ngoài nữ quyến chúng ta thì cần thêm hai phần cho hai người nữa...Nguyễn Nguyễn cũng cần phải làm cho tướng quân ăn mà đúng không?"
Đường Nguyễn Nguyễn ỡm ờ, "ừm" một tiếng.
Xảo bà bà mắng yêu nàng một cái: "Đứa nhỏ này, xấu hổ cái gì?"
Dứt lời, bà liền thì thầm với Hồ Chưởng quầy mấy câu, bảo hắn đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Dặn dò xong, Xảo bà bà nhìn thoáng qua Ngôn Chi Tâm, vẻ mặt đầy thưởng thức: "Ngươi là người ngay thẳng, muốn cái gì thì cứ đi tranh thủ cái đó."
Ngôn Chi Tâm có chút kinh ngạc nhìn Xảo bà bà, nàng ta rõ ràng chưa nói cái gì hết, nhưng những lời này của Xảo bà bà hình như có ẩn ý?
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, nghĩ có lẽ Xảo bà bà biết gì đó, nàng liền dò hỏi: "Xảo bà bà...Chi Tâm tỷ tỷ, có được như ý nguyện không?"
Xảo bà bà cười cười, vẻ mặt thần bí nói: "Chuyện tốt, cần cố gắng hơn nữa."
Đường Nguyễn Nguyễn cái hiểu cái không nhìn thoáng qua Ngôn Chi Tâm, không nói gì nữa.
Ngôn Chi Tâm lúc này đang âm thầm đánh giá cái cửa hàng không lớn không nhỏ này, vẫn không chú ý đến đối thoại của hai người bên cạnh.
"Xong rồi, mau lấy đi!". Giọng nói táo tợn của Hồ chưởng quầy lại vang lên, Đường Nguyễn Nguyễn đã tập thành thói quen, còn Chi Tâm thì bị hoảng sợ.
Hồ chưởng quấy thấy bộ dáng đầy sợ hãi của Ngôn Chi Tâm, hắn có chút không vui: "Ngươi nhìn thấy ta mà sợ hãi làm cái gì? Chúng ta đều là người có cùng cảnh ngộ cả!". Hắn lại nịnh nọt nhìn qua Xảo bà bà: "Đối với người mình thích, dù trả giá bao nhiêu, chờ đợi bao lâu cũng đều xứng đáng."
Ngôn Chi Tâm nghe xong, ánh mắt sáng ngời, sau đó liền cười tươi rói: "Xác thật là có đạo lí!"
Hai người vừa ra khỏi Thanh Mộc Trai, Thải Vi liền nhanh chân bước lên tiếp nhận nguyên liệu nấu ăn.
Lúc này đã là buổi trưa, Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Tỷ tỷ, chúng ta về phủ dùng cơm trưa trước đi."
Ngôn Chi Tâm gật đầu, mới vừa đi một bước lại nói: "Buổi chiều...tỷ theo muội học nấu ăn được chứ?"
Đường Nguyễn Nguyễn trêu ghẹo nàng ta: "Nóng lòng như vậy sao?"
Gương mặt Ngôn Chi Tâm lại đỏ ửng, nói: "Tỷ nóng lòng khi nào...này còn không phải là vì khó khăn lắm mới ra khỏi phủ sao..."
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, không tiếp tục trêu ghẹo nàng ta nữa, hai người nhanh chóng lên xe ngựa.
Bên trong phòng ăn của phủ Trấn quốc tướng quân, trên bàn bát tiên bày ra đủ loại thức ăn đa dạng, nhưng Chi Tâm lại không có lòng thưởng thức, nàng ta chỉ muốn nhanh chóng đi theo Nguyễn Nguyễn học nấu ăn.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấu tâm tư của nàng ta, vì thế vừa mới ăn xong liền dẫn nàng ta rời khỏi.
Hai người vừa đi, Ngôn Chi Tâm vừa ngắm nhìn cảnh trí bên trong phủ, nàng thấp giọng thở dài: "Nơi này...vẫn giống như trước đây."
Cũng không biết là Phi Lưu Các có còn nguyên bộ dáng ban đầu hay không? Lâu lắm rồi nàng không có đặt chân tới nơi đó.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng ta có chút buồn bã cùng mất mát bèn hỏi: "Tỷ tỷ, đang suy nghĩ cái gì?"
Ngôn Chi Tâm rũ mắt cười cười: "Không có gì". Nàng ta dừng một lại hỏi: "Thường ngày muội muội làm thức ăn ở nơi nào?"
Đường Nguyễn Nguyễn nói: "Ngày thường muội nấu nướng ở phòng bếp nhỏ trong Phi Diêm Các."
Ngôn Chi Tâm nói: "A Viễn thật sự có phúc, vậy chẳng phải là muội sẽ nuôi hắn tới trắng trẻo mập mạp hay sao?"
Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy, trong đầu tưởng tượng một chút bộ dáng Tần Tu Viễn trắng trẻo mập mạp, nàng cảm thấy có chút buồn cười.