Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 37
Cập nhật lúc: 2025-04-20 07:04:09
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh Hiên bĩu môi nói: "Chỉ cần Tam thúc thật sự chịu dạy con tập võ, con sẽ không sợ...Mẫu thân con không dám tìm Tam thúc gây sự đâu, nương chỉ dám ăn h.i.ế.p Nhị thúc thôi..."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy thì cảm thấy rất kỳ quái: "Vì sao lại ăn h.i.ế.p Nhị thúc?"
Minh Hiên lắc đầu: "Con cũng không biết...Trước kia phụ thân nè, mẫu thân nè, cùng Nhị thúc nữa đều rất tốt. Nhưng mà từ khi phụ thân không còn nữa, mẫu thân thường xuyên trách cứ Nhị thúc, con có hỏi nương vì sao lại như vậy, nhưng mà nương không muốn nói."
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn có chút nghi hoặc, nàng nhìn Minh Sương một cái, Minh Sương lắc lắc đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không có hỏi lại, nói: "Đừng nghĩ những chuyện không vui nữa...Tam thúc của ngươi mỗi buổi tối đều sẽ trở lại, nếu lúc đó người rảnh rỗi có thể chạy tới đây tìm Tam thúc."
Minh Hiên có chút mất mát nói: "Mẫu thân của con tối nào cũng nhìn chằm chằm con, con không ra ngoài được...Chỉ có ban ngày thời điểm nương nhốt mình ở Phật đường, con mới có thể lén trốn từ thư phòng ra."
Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nói: "Mẫu thân của ngươi mỗi ngày đều ở Phật đường?"
Minh Hiên nói: "Đúng vậy, mẫu thân nói là phải cầu phúc cho phụ thân, để phụ thân sớm ngày được tiêu diêu miền cực lạc."
Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi cảm thấy có chút thổn thức, nói: "Tình cảm của cha mẹ ngươi chắc chắn rất tốt...Mẫu thân người nhất định rất thích phụ thân ngươi."
Minh Hiên chép miệng, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà mẫu thân của con, hình như không có thích con với ca ca chút nào hết..."
Đường Nguyễn Nguyễn giống như nghe được chuyện gì đó rất khó tin, nói: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Minh Hiên lập tức thu lại thần sắc trên mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Không có gì! Con nói bừa thôi!"
Nó vỗ vỗ cái m.ô.n.g bị dính dơ vì ngồi trên bàn, sửa sang lại vạt áo một chút, nói: "Mẫu thân của con sắp từ Phật đường ra rồi, con phải trở về đây."
Dứt lời, nó liền xoay người chạy ra ngoài. Chạy chưa được hai bước, ngoái đầu lại nói: "Tam thẩm...con...lần sau con lại tới ăn bánh tart trứng có được không?"
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: "Đương nhiên có thể, còn có rất nhiều thức ăn vặt khác nữa..."
"Dạ!". Ánh mắt Minh Hiên sáng lên, hứng phấn mà chạy đi.
Minh Sương nói: "Nhân duyên của phu nhân thật là tốt, tiểu công tử thực sự rất nghịch ngợm, ngoài Đại phu nhân và Tướng quân ra thì không có ai giữ được ngài ấy đâu...". Nàng nhớ tới lúc trước Minh Hiên từng trêu chọc một đứa bé trai, làm hại con người ta sợ tới tiểu ra quần, thật sự là làm cho người ta đau đầu.
Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng nói: "Nó cũng rất đáng yêu mà."
Mỗi ngày đều trôi qua giống như nước chảy, Đường Nguyễn Nguyễn ở phủ Trấn quốc tướng quân sống những ngày ăn ngủ, ngủ ăn, thời thời khắc khắc đều nhàn hạ đọc sách vẽ tranh, hoặc là nghiên cứu một vài món ăn mới, tiêu d.a.o tự tại.
Hôm nay nàng vốn định đi tới Thanh Mộc Trai mua sắm, mới vừa chuẩn bị tươm tất định mang theo Thải Vi ra cửa, đột nhiên thấy nha hoàn bên cạnh lão phu nhân tiến vào: "Tam phu nhân, lão phu nhân mời người đến sảnh chính một chuyến, Ngôn phu nhân cùng Ngôn tiểu thư tới."
Đường Nguyễn Nguyễn chưa kịp phản ứng: "Ngôn phu nhân?"
Nha hoàn nói: "Chính là phu nhân của Chỉ huy sứ tuần phong doanh, trước kia ngài ấy thường xuyên dẫn Ngôn tiểu thư đến phủ chúng ta làm khách, chỉ là hai năm gần đây không thường lui tới nữa, lần này tới lại chỉ đích danh muốn gặp người!"
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu nói: "Vậy được, ngươi ra ngoài trước bẩm báo với mẫu thân, ta lập tức ra tới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-37.html.]
Dứt lời, chờ nha hoàn đi rồi, Đường Nguyễn Nguyễn hỏi Minh Sương: "Ngươi có biết vị Ngôn phu nhân này vì sao phải gặp ta không?"
TBC
Minh Sương cũng có chút nghi hoặc, nói: "Nô tỳ cũng không biết. Ngôn gia theo lý thuyết là đã đoạn tuyệt lui tới cùng phủ Trấn quốc tướng quân rồi, sao đột nhiên lại tới cửa?"
Đường Nguyễn Nguyễn hiếu kỳ hỏi: "Vì sao đoạn tuyệt lui tới?"
Minh Sương ở lâu trong phủ cho nên nàng ta biết rất nhiều chuyện, liền nghiêm mặt nói: "Ngôn tiểu thư cùng Nhị công tử của chúng ta vốn dĩ có hôn ước, nhưng mà từ sau khi Nhị công tử từ hôn, liền dẫn tới chuyện hai nhà bất hòa."
Nói đến đây, Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ ra Ngôn phu nhân chắc là vị phu nhân mà nàng đã từng gặp lúc bồi Tần lão phu nhân đi xem hát đi. Lão phu nhân lúc đó còn nhường nhịn Ngôn phu nhân tới ba phần, thì ra là bởi vì có một tầng dây mơ rễ má này.
Minh Sương lại có chút tiếc hận nói: "Ngôn tiểu thư cùng Nhị công tử vốn là một đôi tình lữ trời đất tạo thành, ban đầu nói là chờ Nhị công tử từ Bắc Tề trở về liền bàn chuyện cưới gả...Nhưng không nghĩ tới Nhị công tử bị thương trên chiến trường, hai người liền...Mọi người đều cảm thấy có chút đáng tiếc, Ngôn tiểu thư xinh đẹp như hoa, thông tình đạt lý, đối đãi với hạ nhân như chúng nô tỳ cũng cực kỳ hòa nhã."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, trong lòng đã minh bạch vài phần, liền nói: "Ta đã biết, Thải Vi, đi sảnh chính cùng ta."
Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa đi tới sảnh chính, đừng ở bên ngoài đã nghe được tiếng cười nói sang sảng của Tần lão phu nhân.
"Ha ha ha, cái đứa nhỏ Chi Tâm này, rất hợp lòng ta!". Tần lão phu nhân nhìn Ngôn Chi Tâm ngồi ở một bên, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra vài phần.
Đúng lúc này Đường Nguyễn Nguyễn vừa ra tới, nhẹ nhàng hành lễ: "Mẫu thân vạn an!"
Tần lão phu nhân thấy nàng tới, cao hứng nói: "Mau tới ra mắt Ngôn phu nhân cùng Ngôn tiểu thư, đây, ngươi gọi là Chi Tâm tỷ tỷ là được rồi."
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười xoay người; "Ngôn phu nhân! Chi Tâm tỷ tỷ!"
Ngôn phu nhân gật đầu một cách ưu nhã, lần trước bà đã gặp qua Đường Nguyễn Nguyễn, rất có cảm tình với nàng.
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn người trước mặt, đôi mắt của Ngôn Chi Tâm thật sự rất đẹp, tròng mắt đen như mực, khóe mắt hơi nhếch lên, con ngươi trong suốt còn có một tia kiều mị, môi đỏ như son, giọng nói thập phần êm ái...
"Muội muội không hổ là đệ nhất mỹ nhân Đế Đô, quả nhiên là kinh vi thiên nhân*". Ngôn Chi Tâm ôn nhu cười, lời này nghe có vẻ khách sáo, nhưng lại từ nội tâm nàng ta cảm thán ra.
(*) - 惊为天人: kinh ngạc trước vẻ đẹp của một người phụ nữ nào đó.
Khí chất của nàng ta cũng tương tự như những khuê tú khác trong kinh thành nhưng lại thêm mấy phần hào sảng, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận cùng nàng ta.
Đường Nguyễn Nguyễn vội nói: "Tỷ tỷ quá khen! Muội muội đảm đương không nổi..."
Ngôn phu nhân cười nói: "Đứa nhỏ này cũng quá khiêm tốn rồi, không những xinh đẹp mà trù nghệ cũng không kém đâu!". Bà dừng lại một chút, lại nói với Tần lão phu nhân: "Lần này ta mang theo Chi Tâm tới đây là muốn để nó đi theo Nguyễn Nguyễn nhà ngươi học nấu ăn."
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong có chút giật mình, nào có chuyện khuê tú Đế Đô tự mình xuống bếp? Càng không có chuyện tự mình tới nhà người khác học tập như vậy.
Ngôn Chi Tâm ho nhẹ một tiếng, nói: "Muội muội, mẫu thân của tỷ từ khi ăn được bắp rang bơ cùng trà trái cây mà muội làm thì nhớ mãi không quên, trở về vẫn luôn miệng nhắc tới, hi vọng có thể được ăn thường xuyên."
Nàng lại thân thiết kéo tay Đường Nguyễn Nguyễn: "Phận làm con gái, tỷ cũng muốn học một chút nấu nướng thế nào, vì mẫu thân làm tròn đạo hiếu, không biết là muội có thể dạy cho tỷ tỷ một chút hay không?"
Ánh mắt của nàng ta rất thành khẩn, giống như thật sự nghiêm túc đến đây học hỏi, Đường Nguyễn Nguyễn lập tức nói: "Đây là việc nhỏ, muội muội tất nhiên sẽ hết lòng, chỉ là không biết khi nào thì tỷ tỷ muốn bắt đầu học?"