“Cái gì? Bây giờ chúng    khỏi thành ?” Tần lão phu nhân lộ  vẻ mặt kinh ngạc, bà  tức phụ  mắt, cảm thấy    . Đường Nguyễn Nguyễn  mới  hai ba câu rõ ràng về tình huống  mắt, nàng : “Mẫu ,  kịp giải thích quá nhiều,  mau dẫn Thanh Hiên cùng Minh Hiên  thôi, con  sắp xếp xe ngựa xong xuôi,  xe  quýt, lương khô và nước uống, còn an bài mấy hộ vệ bảo vệ các ,    khỏi thành    ,   cũng , chỉ là ngàn vạn   nên về quê Bình Ninh. Nếu  con sợ rằng   sẽ  bắt.”
Tần lão phu nhân : “Còn con thì ? Con cũng  cùng chúng   thôi…”
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, : “Cha và nương con bây giờ vẫn còn ở đây, cho nên con  thể … ”
Nếu nàng  thì tất nhiên phụ  và mẫu  sẽ  Hoàng Hậu trách cứ, vả  nếu  ở trong tay Hoàng Hậu, nàng  cũng sẽ  vội vàng  tìm tung tích của những  khác trong phủ tướng quân. Tần lão phu nhân cũng vội vàng : “Vậy một  con ứng phó như thế nào?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩng mặt lên vờ thoải mái, nàng đáp: “Phụ  con là Đường Các Lão, cho dù Hoàng Hậu  bắt con thì cũng  dám  gì đến con ,  yên tâm… Đi mau,   nhanh là muộn mất!”
Ngô ma ma  ở một bên : “Vậy Tứ tiểu thư    bây giờ? Nàng vẫn  trở !”
Đường Nguyễn Nguyễn : “Ta  phái   ngoài tìm, tìm   cũng đưa nàng … Mọi   nên trốn cùng một nơi,  càng xa càng .”
Ánh mắt Tần lão phu nhân  ướt át, bà : “Hài tử… Con…”
TBC
Bà vẫn luôn thích Đường Nguyễn Nguyễn nhu thuận  lời, nhưng   nàng gặp chuyện   thể quyết định dứt khoát như . Tần lão phu nhân ép buộc  thu hồi tâm tình, bà : “Ngô ma ma, mau  đón Thanh Hiên cùng Minh Hiên về! Chúng  sẽ  ngay bây giờ!”
Bà nắm tay Đường Nguyễn Nguyễn, : “Hài tử ngoan… Con chịu khổ .”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy cay mũi, nàng : “Đợi Đế Đô yên bình, mẫu  trở về là .”
Chỉ cần Tần Tu Viễn thắng trận trở về, bọn họ nhất định  cứu…. Đường Nguyễn Nguyễn   cửa phủ Trấn Quốc tướng quân,  theo xe ngựa rời . Bánh xe lăn quanh trục, vẽ  quỹ tích rõ ràng, Đường Nguyễn Nguyễn gọi hạ nhân tới, : “Lập tức quét sạch dấu vết xe ngựa  cửa…”
Sau đó, nàng  với quản gia Tần thúc: “Tần thúc, thúc để cho tất cả hạ nhân về nhà ,  phủ tướng quân  chỉnh đốn nội vụ, đợi sự tình qua  sẽ gọi bọn họ  .”
Tần thúc vốn cũng  bối rối, nhưng thấy Đường Nguyễn Nguyễn an bài tất cả  chuyện thoả đáng thì  khỏi cảm thấy bội phục nàng.
“Vâng, phu nhân… Thế nhưng lão nô sẽ  , lão nô  cùng , chờ tướng quân trở về.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, : “Không cần  Tần thúc,  thể rời   mới là  nhất.”
Tần thúc  : “Đây là nhà của ,   thể   …”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, trong vẻ buồn bã sinh  vài phần cảm động, nàng đáp: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-229.html.]
Mới an bài xong chuyện Tần lão phu nhân cùng hạ nhân, trong phủ  vẻ trống rỗng. Đường Nguyễn Nguyễn  một  trong chính điện, nàng bình tĩnh trầm tư.
Lúc , nàng thấy Tần Trung từ bên ngoài trở về thì vội vàng  dậy hỏi: “Tìm  A Dao ?”
Tần Trung lắc đầu, : “Tìm khắp nơi mà  thấy Tứ tiểu thư,   nàng  .”
Đường Nguyễn Nguyễn  : “Đến Lễ Bộ hỏi thăm ?”
Tần Trung : “Thuộc hạ đến ,  hỏi qua một chút thì  hôm nay Mạc đại nhân nghỉ phép, cũng   trực.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy sốt ruột, nàng suy nghĩ cẩn thận  : “Lần  hình như    hai  bọn họ  chuyện… Phố ăn vặt? Có lẽ ở phía Nam thành!”
Tuy nàng  xác định chính xác, nhưng so với   bất kỳ đầu mối nào thì như  còn  hơn, nàng dặn dò: “Tần Trung, ngươi phái   canh giữ con đường tất yếu từ Nam thành hồi phủ, chờ tìm  A Dao, thì trực tiếp đưa    khỏi thành! Đừng để   trở !”
Sắc mặt Tần Trung ngưng trọng,  đáp: “Vâng!”
Hắn mới rời  hai bước thì đột nhiên dừng : “Phu nhân, còn  thì ? Hiện giờ trong phủ chỉ   và Thải Vi, Thải Bình.”
“Còn  !” Thanh âm của Minh Sương đột nhiên truyền đến, Đường Nguyễn Nguyễn  đầu  , nàng nhíu mày : “Minh Sương,  ngươi còn  ?”
Minh Sương mím môi, : “Nô tỳ  ở bên phu nhân.”
Đôi mắt nàng  lấp lánh như ánh . Đường Nguyễn Nguyễn  là  đuổi  nàng nên  khổ: “Nếu   vượt qua nguy hiểm,  nhất định sẽ nấu cho ngươi một bữa thật ngon.”
Minh Sương  mím môi : “Được!”
Tần Trung : “Phu nhân,  thuộc hạ  , các  chú ý một chút!”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Mau  …”
Tần Trung mới   một hồi, Đường Nguyễn Nguyễn   thấy    đến. Nàng   đầu  : “Tần Trung, ngươi còn quên chuyện gì ?”
 đợi nàng thấy rõ  tới thì sắc mặt cứng đờ…
“Làm  ngươi  ở đây?”