Đường Nguyễn Nguyễn    đến ngượng ngùng: “Chẳng lẽ  đúng?”
Tần Tu Viễn cúi ,  lấy áo lông  đặt sang một bên, : “Nàng cứ yên tâm, nhiều nhất là ba tháng,  nhất định sẽ trở về thăm nàng,  ?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngước đôi mắt xinh  lên   một cái, nàng hỏi: “Thật ?”
Tần Tu Viễn trịnh trọng: “Thật.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi , : “Sớm  như ,    chuẩn  cho  nhiều đồ ăn ngon như thế , chờ  thèm ăn, nhất định sẽ vội vàng trở về sớm hơn một chút.”
Tần Tu Viễn híp mắt phượng,  : “Nàng còn chuẩn  đồ ăn ngon cho  ?”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm , : “Chàng đến xem.”
TBC
Nàng chuẩn  một hộp thức ăn lớn, nhẹ nhàng mở , bên trong  mấy hộp thức ăn khác . Nàng chỉ  hộp thức ăn màu đỏ  : “Đây là điểm tâm vị cay,  que cay, cơm cháy ruốc gà, măng tươi muối chua… Nếu như  thích ăn riêng thì  cũng  thể ăn cùng cơm.”
Tần Tu Viễn  nàng nghiêm túc như thế, ngữ khí cũng vô cùng trịnh trọng: “Được,   nhớ kỹ.”
Nàng chỉ  hộp thức ăn màu xanh  : “Thiếp  chuẩn  cho  một  thực phẩm vị chua, dọc theo đường , nếu  dày khó chịu thì   thể ăn một  trái cây như mơ chua, ô mai.”
Quanh năm  giục mã hành quân,  sớm quen với việc  dày xóc nảy,  đường  ăn uống nhưng  thấy nàng suy nghĩ tỉ mỉ như thế, vẫn nhịn   cảm động trong lòng. Đường Nguyễn Nguyễn  ôm một cái hũ đến  mặt , : “Trong   Chocolate, thịt khô, còn  cả Chocolate dạng viên bi. Chocolate  chính là thứ mà  đó  đau đầu ăn , hẳn là  thể giảm bớt căng thẳng thần kinh,  cho  thả lỏng một chút.”
Dứt lời, nàng đặt hũ nhỏ ở chỗ dễ thấy trong rương. Nàng dặn dò: “Trong trường hợp    xa,  nhất là mang theo một ít Chocolate  , nếu   thời gian để ăn cơm,   thể dùng nó.”
“ , còn …”
Tần Tu Viễn cảm động trong lòng,  im lặng  lên tiếng mà kéo Đường Nguyễn Nguyễn qua. Nàng thoáng cái  kéo  trong n.g.ự.c ,  thở ấm áp đập  mặt,  cho mặt nàng cũng nóng lên. Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên: “A Viễn?”
Tần Tu Viễn   mà cúi đầu ngăn chặn đôi môi nàng .
Nàng bất ngờ  kịp đề phòng, vội vàng đáp ứng , Tần Tu Viễn thuần thục cạy môi nàng , tinh tế nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng. Cánh tay  siết chặt kéo nàng  lòng, Đường Nguyễn Nguyễn  hề chuẩn , đành mê mang nhắm mắt , nhẹ nhàng ôm lấy , say mê đắm chìm trong đó. Sau nụ hôn, Tần Tu Viễn buông nàng ,  thở của hai  triền miên quấn lấy,  thì thầm: “Sao nàng   như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-223.html.]
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn cong cong: “Biết  ,     ngoài,  cho phép  cô nương khác.”
Tần Tu Viễn thấp giọng , : “Hán tử trong quân doanh, ai nấy đều là nam nhân,   thể  ai  đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn kiều diễm tươi : “ ,  còn chuẩn  một chút thức ăn cho  binh của .”
Thân binh hộ vệ của  ước chừng  hơn trăm . Tần Tu Viễn cảm thấy kinh ngạc,   nàng  thể chuẩn   nhiều như ?
Hắn , “Nàng  nên bận rộn vì những điều , cẩn thận  bản  mệt mỏi quá độ.”
Đường Nguyễn Nguyễn  : “Yên tâm,   mệt mỏi. Cửa hàng đồ ăn vặt bên  tồn kho đầy đủ, sáng mai  khi  xuất phát,  sẽ bảo Tần Trung phát cho  .”
Tần Tu Viễn , : “Nàng  chủ là  .”
Đường Nguyễn Nguyễn , cọ cọ  chóp mũi ,  mật : “Chàng  lâu như ,  sẽ  nhớ .”
Tần Tu Viễn ôm nàng càng chặt hơn, cũng lẩm bẩm : “Ta cũng sẽ nhớ nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn   bầu  khí trở nên sầu bi liền : “Thiếp  khiến cho  binh của   chịu ân huệ của , họ   giám sát ,  cho  trêu hoa ghẹo cỏ.”
Tần Tu Viễn  nhịn    tiếng,  : “Phu nhân thật nhiều mưu kế.”
Hắn thấy nàng đáng yêu như   nhịn    hôn nàng. Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay đẩy   : “Nước tắm  chuẩn  xong ,  tắm  .”
Tần Tu Viễn nhất thời cảm thấy u oán, nhưng  thể   lời. Đợi   tắm, Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục giúp  thu dọn đồ đạc, cho đến khi tất cả rương gỗ đều  thu dọn xong, nàng mới sai  đặt lên xe ngựa,  đó  xuống nghỉ ngơi. Nàng cảm thấy nhàm chán,  xuống  chằm chằm mũi chân , ánh mắt đảo thoáng qua bên  nội thất, bên trong tiếng nước còn  ngừng. Nàng yên lặng   gương, giơ tay nhẹ nhàng tháo trâm cài tóc, mái tóc đen xoà xuống  đen nhánh  mềm mại. Đường Nguyễn Nguyễn im lặng cầm lấy lược chải từng chút từng chút một, nàng mới tắm rửa  lâu nên  tóc còn hương hoa nhàn nhạt, nàng   trong gương, dường như  chút tâm sự.
Đợi Tần Tu Viễn , Đường Nguyễn Nguyễn cũng  thấy  qua gương. Nàng tinh nghịch nháy mắt với  nhưng   đầu . Tần Tu Viễn  bóng lưng xinh  của nàng thì  sửng sốt. Mái tóc dài rơi  lưng nàng, giống như thác nước của núi cao,   thể cưỡng . Váy dài màu hồng phấn phủ đầy đất, tùy ý  thêm vài phần nhu mị, khó khăn lắm mới che  đôi chân dài tuyết ngọc của nàng. Thắt lưng mảnh khảnh phác họa vòng eo mềm mại, tôn lên nơi tròn trịa đầy đặn của nàng.
Tóc của Tần Tu Viễn còn ướt, vẫn nhỏ vài giọt nước, cổ họng  nhẹ nhàng nuốt một cái.
“Ta  tắm xong.”
Tần Tu Viễn cũng       những lời , lúc  xong, hình như  chút gấp gáp. Đường Nguyễn Nguyễn  đầu , ngước mắt lên  . Thân thể Tần Tu Viễn  căng thẳng, cảm giác trong lòng  tình yêu bắt đầu nở rộ. Môi mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn lấp lánh dịu dàng  , má nàng nhuộm hồng, giọng   mềm mại  dễ : “Chàng  đây.”