Giọng   nhẹ nhàng kiều diễm tựa như trêu chọc,  cho lòng  run lên. Tần Tu Viễn ôm tay nàng  cúi đầu  Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn mở to đôi mắt ngập nước  về phía  với vẻ mặt kiều mị. Tần Tu Viễn nhất thời  năng  lộn xộn: “Mê dược trong  nàng vẫn còn… Thuốc chỉ  thể áp chế một phần… Nàng chịu đựng một chút nữa thôi sẽ về đến nhà.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng,  đó giống như một con mèo nhỏ mà thuận theo  cúi đầu xuống. Thân thể nàng nóng như lửa   lòng ,   một tiếng, nhưng vẫn nắm chặt vạt áo  như . Nội tâm Tần Tu Viễn  chút kích động, nhưng  cũng  rõ tình trạng Đường Nguyễn Nguyễn lúc … Rất bất thường.
Hắn  bất chấp để  nàng, nhưng  sợ  khi nàng tỉnh táo sẽ tức giận. Cả hai đều âm thầm nhẫn nại cho đến khi cơ thể Đường Nguyễn Nguyễn run rẩy. Tần Tu Viễn  chút khẩn trương,  : “Nguyễn Nguyễn, nàng   ?”
Cô nương trong n.g.ự.c im lặng ngẩng đầu, nàng dùng ánh mắt nhu tình  , dược tính của mê dược càng ngày càng mãnh liệt. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng túm lấy vạt áo   ,  kéo   gần hơn một chút. Giọng  của nàng như nước, gọi  một tiếng nữa: “A Viễn… ”
Tần Tu Viễn khẽ nuốt cổ họng, tinh thần của  căng giống như dây đàn cho nên  dám nhúc nhích. Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn mơ hồ, nàng nũng nịu : “Thiếp  hôn.”
Tần Tu Viễn sửng sốt, trong đầu tựa hồ  thứ gì đó nổ tung. Hắn  nàng với vẻ mặt  thể tin . Tần Tu Viễn  bao giờ thấy Đường Nguyễn Nguyễn như , nàng luôn ngọt ngào, thẹn thùng…   bao giờ trực tiếp như lúc .
Hắn cảm thấy nếu  giậu đổ bìm leo* thì cũng  , nhưng  hiểu    vài phần cao hứng,   nhiều  cảnh cáo chính ,  thể tâm viên ý mã*, vì thế : “Ngoan, nàng hãy nghỉ ngơi một chút… Chỉ cần chờ đến khi uống thuốc… Này!”
Lời còn  dứt, Đường Nguyễn Nguyễn  đưa đôi môi kiều diễm đến. Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn mở to,   nâng đầu nàng lên nhưng khi bàn tay chạm đến mái tóc đen mềm mại của nàng thì  luyến tiếc  dám đẩy . Đường Nguyễn Nguyễn nhân lúc  phân tâm mà cạy môi    trao tư vị tuyệt vời nhất cho .
Tần Tu Viễn một tay chống vách xe, một tay ôm lấy nàng,  bất lực mà nhận lấy khí thế bừng bừng công tới của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-192.html.]
Xe ngựa chạy  đường nhanh như bay, lọng che phía  rèm phát  âm thanh ngọc nhuận va  , đinh đinh đang đang vô cùng dễ .
Trong xe chật hẹp, Đường Nguyễn Nguyễn  hề dùng chút kỹ xảo nào mà tùy ý  bậy, khiến cho Tần Tu Viễn khí huyết cuồn cuộn nhưng cũng    . Nàng bám chặt  bờ vai vững chãi của nam nhân mà hôn , hô hấp của Tần Tu Viễn  chút dồn dập, ngọn lửa đè nén  lâu   thắp lên. Hắn ý thức  nếu  ngăn cản nàng thì sẽ  thể vãn hồi, đành : “Nguyễn Nguyễn, nàng tỉnh  ! Đừng… Đừng như …”
TBC
Đường Nguyễn Nguyễn   nâng đầu lên, nhưng  trưng  vẻ mặt vô tội  . Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn cũng  chút đỏ ửng,  thở hổn hển chăm chú  Đường Nguyễn Nguyễn. Đôi môi của nàng đỏ rực và  đáng yêu. Đường Nguyễn Nguyễn đáng thương : “Thiếp hôn    ?”
Mắt phượng của Tần Tu Viễn chợt khựng ,  bật  : “Không …”
Đường Nguyễn Nguyễn nghiêng đầu   giống như đang chờ câu trả lời của , Tần Tu Viễn   đến bất đắc dĩ, chỉ : “Nàng, nàng hôn  …”
Đường Nguyễn Nguyễn  xong lời  liền mỉm ,  đó cũng  quan tâm mà chui  trong n.g.ự.c . Tần Tu Viễn   dược tính trong  Đường Nguyễn Nguyễn còn  tan hết, giọng khàn khàn : “Ngoan, đừng đùa với lửa như thế.”
Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt  , lẩm bẩm : “  khó chịu,  chỉ  hôn ,  nóng…”
Dứt lời, bàn tay nhỏ bé di chuyển tới vai . Tần Tu Viễn hoảng sợ,  lập tức giữ chặt nàng mà : “Sắp về tới phủ ! Nàng kiên trì thêm một chút nữa!”
Đường Nguyễn Nguyễn giận dữ: “Vì     cho   cận tới gần ?”
Cổ họng Tần Tu Viễn khẽ nuốt,  dở  dở  : “Hiện tại thần trí của nàng  rõ… Chỉ sợ nàng    đang  gì…”