Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 168

Cập nhật lúc: 2025-04-27 15:35:29
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Nguyễn Nguyễn bước lên, nắm tay hắn mà nói: “Chàng yên tâm, nhất định sẽ thành công.”

Tần Tu Viễn cầm lấy tay nàng, ôn nhuận cười….

Có rất nhiều thạch trái cây trong phòng bếp nhỏ. Đường Nguyễn Nguyễn bảo Minh Sương và Thải Bình tới hỗ trợ, nàng nói: “Hai phần này đưa cho mẫu thân cùng A Dao, mấy phần này đưa cho Nhị ca và Thiếu Duẫn, Thiếu Mẫn đi.”

Sau đó, nàng tìm thấy một hộp thực phẩm tinh tế, đóng gói bốn chén thạch lớn vào. Minh Sương nói: “Phu nhân, phần này đưa đi đâu đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Chiều nay ta vào cung thăm Lục Hoàng tử cùng Thất công chúa, đây là mang đến cho bọn họ.”

Thải Bình nói: “Tiểu thư, lần này… Hay là nô tỳ không theo người vào cung?”

Nàng nhớ tới lần trước mình ở trong cung nói năng không kiêng dè nên có chút sợ hãi. Đường Nguyễn Nguyễn biết nỗi lo của nàng, nói: “Ngươi cẩn thận một chút là được rồi, ta tin ngươi.”

Thải Bình yên lặng gật đầu, đáp lại: “Nếu chân Thải Vi khỏi thì quá tốt rồi, nàng ấy đi thì thỏa đáng hơn.”

Nhắc đến chuyện này, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Ta thấy hôm qua nàng ấy đã có thể xuống đất đi lại rồi, nghĩ đến cũng sắp khỏi rồi chứ?”

Thải Bình gật đầu, nói: “Vâng, cả ngày trong phòng nàng ấy cũng buồn chán.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Chúng ta đi thăm nàng ấy.”

Hai người cùng nhau đi vào nội viện, Thải Bình nhẹ nhàng đẩy cửa ra, dẫn Đường Nguyễn Nguyễn vào phòng. Thải Vi đang ngồi trên giường, trong tay cầm một quyển thoại bản, thấy nàng ấy đọc vô cùng hứng thú, vừa thấy Đường Nguyễn Nguyễn tới liền muốn xuống giường nghênh đón. Đường Nguyễn Nguyễn chậm rãi ngồi xuống bên giường, giữ chặt nàng ngồi yên miễn hành lễ rồi nói: “Ngươi thế nào rồi?”

Thải Vi ôn nhu cười: “Nô tỳ tốt hơn nhiều rồi, đa tạ tiểu thư! Nói vậy còn có hai ngày nữa, có thể hoạt động như thường.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi…” Nàng liếc mắt nhìn quyển thoại bản trên giường, thuận miệng hỏi: “Đây là từ đâu ra?”

Sắc mặt Thải Vi đỏ lên, nàng ấy nói: “Đây là Tần Trung hôm qua đưa tới… Hắn sợ nô tỳ cảm thấy nhàm chán, cho nên…”

Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ nên cười nói: “Thì ra là như vậy.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Hôm nay Tần Trung đến ngoại ô làm nhiệm vụ, có thể sẽ về muộn một chút.”

Thải Vi ngước mắt lên, nói: “Hắn đi làm chuyện gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn không nói thẳng ra, chỉ đáp một câu: “Có thể để Tần Trung đi làm, đương nhiên là chuyện quan trọng rồi.” Nàng nói với Thải Vi: “Thải Vi, ta thấy Tần Trung quả thật đối với ngươi không tệ, trong lòng ngươi, rốt cuộc là nghĩ như thế nào?”

Thải Vi cúi đầu, đáp: “Nô tỳ cũng không biết.”

Đường Nguyễn Nguyễn kiên nhẫn hỏi: “Tại sao?”

TBC

Sắc mặt Thải Vi có chút ửng đỏ, nói: “Hắn… Hắn đối xử tốt với nô tỳ.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Nhưng nô tỳ vẫn không biết cô nương trong lòng hắn là ai… Nô tỳ cũng hỏi hắn tại sao đối xử tốt với mình như vậy thì hắn cũng trả lời cũng không rõ ràng.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Không bằng để ta hỏi hắn cho?”

Thải Vi vội vàng đáp: “Không cần đâu, tiểu thư không cần vì chuyện của nô tỳ mà lao tâm… Cứ để thuận theo tự nhiên.”

Gò má nàng lại càng đỏ lên, Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên cười nói: “Vậy ngươi cứ tự ngẫm lại, nếu đã suy nghĩ kỹ và nguyện ý ở bên hắn… Vậy thì cứ nói với ta, ta sẽ làm chủ cho ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-168.html.]

Thải Vi gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ôn nhu. Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi trò chuyện xong thì cùng Thải Bình thu thập một phen để vào cung.

……

“Thẩm thẩm, thứ này gọi là thạch trái cây, thật sự là cho con sao?” Thất công chúa Mẫn Nguyên Đình lộ ra vẻ mặt hưng phấn nhìn chén thạch trái cây này, quả thực yêu thích không buông tay. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười đáp: “Đúng vậy, Thất công chúa.”

Mẫn Nguyên Đình hoan hô nói: “Thật tốt quá! Ta có thạch trái cây ăn!” Bàn tay nhỏ bé của nàng ấy nâng thạch trái cây lên, ôm trong vòng tay của mình như nâng niu hài tử. Thấm tần nhìn không khỏi ôn nhu cười, nói: “Nhờ vào điểm tâm mà lần trước ngươi lưu lại nên Nguyên Thanh cùng Nguyên Đình ngoan ngoãn uống thuốc hai ngày, giờ cũng tốt rồi, bổn cung còn phải đa tạ ngươi, vậy mà ngươi còn hao tổn tâm tư làm đồ ăn cho bọn họ.”

Hai người ngồi trong lương đình của ngự hoa viên, trong hộp thức ăn tinh xảo còn bày ba chén thạch, hương vị ngọt ngào nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, hoà cùng hương hoa, thấm vào ruột gan. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười đáp lại: “Nương nương khách khí rồi, thần phụ vốn đã đáp ứng Thất công chúa, phải làm điểm tâm cho hai người họ nên không thể nuốt lời.”

Thấm Tần cúi đầu cười cười, nói: “Đợi Nguyên Thanh tan học trở về, nhất định cũng sẽ cao hứng hỏng mất.”

“Mẫu phi! Con muốn đi đến vườn hoa!” Nguyên Đình một tay ôm chén thạch, một tay cầm muỗng, nàng ấy ngắm nhìn nửa ngày còn không nỡ ăn. Thấm tần dặn dò: “Cẩn thận kẻo ngã.”

Dứt lời còn yêu chiều cười cười.

Nguyên Đình được phép, cao hứng chạy vào trong hoa viên. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn cô nương khả ái chạy nhảy, trên mặt gợn lên một nụ cười. Thấm tần thấy thần sắc của nàng như vậy cũng nói: “Tần phu nhân cùng Tần tướng quân thành thân được một thời gian rồi sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu đáp: “Chưa đầy nửa năm.”

Thấm tần tiếp lời: “Còn chưa có hài tử nối dõi sao?”

Dứt lời, nàng ấy còn liếc mắt nhìn bụng Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn có chút xấu hổ, đỏ mặt nói: “Vẫn chưa…”

Thấm tần đột nhiên gật đầu: “Không cần gấp, cứ từ từ. Bổn cung cũng không phải vừa vào cung đã có thai.”

Thấm tần nhớ tới việc này, trên mặt hiện lên một tia phức tạp. Lúc trước nàng lấy thân thứ nữ vào cung, vừa không được mẫu tộc ủng hộ, lại không được Hoàng Đế chú ý, phải cố gắng tranh thủ một thời gian dài mới thị tẩm thành công. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Không phải ai cũng có phúc khí của nương nương, có thể nhi nữ song toàn.”

Thấm tần miễn cưỡng cười cười, trên mặt có chút buồn bã như mất mát thứ gì mà nói: “Phúc khí sao? Ngươi có biết ở trong thâm cung này, từ mang thai hài tử đến sinh hạ hài tử phải trải qua bao nhiêu sóng gió không?”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng tiếp tục đáp: “Chắc hẳn… Cũng không phải là dễ dàng.”

Thấm tần khẽ gật đầu ý bảo nha hoàn bên cạnh yên lặng lui xuống. Sau đó tiếp tục: “Đâu chỉ không dễ dàng?” Nàng cười lạnh một tiếng, nói: “Đả kích ngấm ngầm hay công khai, hiểm nguy trùng trùng… Lúc trước, nếu không phải Ninh quý phi tỷ tỷ vẫn luôn che chở bổn cung thì chỉ sợ bổn cung không có phúc khí này, sinh Nguyên Thanh cùng Nguyên Đình một cách thuận lợi như thế.”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc: “Nương nương, đây là có ý gì?”

Thấm tần cười cười, nàng tựa hồ không có ý định kiêng dè mà nói: “Trong hoàng cung này, có người không thể vừa mắt người khác cho nên phải trừ khử thật nhanh, đơn giản là như vậy.”

Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng nhìn nàng nhưng không lên tiếng, Thấm tần nói với mình những điều này, rốt cuộc ý muốn là gì?

Thấm Tần lại tiếp tục: “Tần phu nhân có phải cảm thấy kỳ quái hay không, vì sao bổn cung lại nói với ngươi chuyện này?”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên đón nhận ánh mắt của nàng, chờ đợi câu tiếp theo. Thấm tần nói: “Bởi vì bản cung muốn ngươi truyền lời cho tướng quân nhà ngươi.”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất ngờ, hỏi: “Nương nương có điều gì muốn nói cho tướng quân biết sao?”

Thấm tần nhìn quanh bốn phía, thấy quả thật không có ai, mới nói: “Cái c.h.ế.t của Ninh quý phi… Cùng chuyện Vô Nhân Cốc chỉ sợ có liên quan.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn khẽ biến, chẳng lẽ cái c.h.ế.t của Quốc Công và đại ca không chỉ có liên hệ với quan viên tiền triều mà còn có liên quan đến hậu cung?

Loading...