Mẫn Nguyên Đình  chút sợ hãi Thấm tần, lập tức nhỏ giọng : “Vâng… Mẫu phi, con cũng  dám nữa.  mà…”
Thấm tần nhíu mày: “ là ?”
Mẫn Nguyên Đình : “ mà, con cảm thấy phụ hoàng thật sự thích con… Sẽ  tức giận… ”
Thấm tần sửng sốt, hồi tưởng  một chút, tựa hồ Mẫn Thành Đế quả thật thích Nguyên Đình thẳng thắn và  câu nệ, nhưng nàng vẫn kiên trì : “Vậy cũng  ! Con  …”
“Con ! Nhà ngoại của mẫu phi  ai thích chúng , cũng    quản, ngàn vạn   nên chọc giận phụ hoàng… Mẫu phi    nhiều  ! Con  nhiều đến mức lỗ tai  thể đóng kén!”
“Con!” Thấm tần chán nản, nàng tức giận : “Con  nhiều  để  gì! Có khi nào con đặt mấy lời đó trong lòng  ?”
Mẫn Nguyên Đình  phục, : “Con   cẩn thận như mẫu phi! Ca ca! Huynh  mẫu phi   là nhát gan  ?”
Mẫn Nguyên Thanh  ở bên cạnh  các nàng tranh chấp nửa ngày,  : “Các … Mỗi  đều  đạo lý riêng…”
Nguyên Đình trợn trắng mắt: Nói cũng như  !
Mẫn Nguyên Thanh  : “Thế nhưng mẫu phi,  một điểm Nguyên Thanh  rõ… Nếu mẫu phi  chúng    chỗ dựa vững chắc,  vì  ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu đến thăm chúng , mẫu phi   gặp mặt?”
TBC
Thấm Tần : “Lúc  mẫu phi mới  cung, chịu hết khổ sở, bọn họ  bỏ qua  quan tâm đến, hiện giờ thấy   sủng ái   đến nịnh bợ! Nhà mẫu  như ,  cần cũng .” Dừng một chút, nàng yên lặng  thoáng qua mỹ nhân đồ  mặt bàn, gằn từng chữ : “Nguyên Thanh, Nguyên Đình, các con nhớ kỹ,  khác đưa than trong tuyết*  ghi nhớ trong lòng, dệt hoa  gấm* thì  thể  cần để ý.”
Mẫn Nguyên Thanh và Mẫn Nguyên Đình ngây thơ gật gật đầu, lập tức Nguyên Đình lấy kẹo mút , : “Ca ca, mỗi  một nửa !”
Mẫn Nguyên Thanh nuốt nước miếng, : “Chỉ  một viên kẹo, cho   ăn đó.”
Nguyên Đình lộ  vẻ mặt giảo hoạt, : “Ca ca cũng  nên hối hận đó…”
Nguyên Thanh vì bảo vệ tôn nghiêm của ca ca cho nên cũng đáp: “Ca ca là nam tử hán, ,  thích ăn kẹo.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-113.html.]
Nguyên Đình gật đầu, lập tức nhẹ nhàng kéo sợi dây đỏ nhỏ  giấy gói   mặt ,  đó  nhẹ nhàng bóc giấy dai . Đây là một quả cầu bằng đường màu trắng, nàng nhíu mày  một chút,    ăn như thế nào. Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của nàng cầm lấy que gỗ, vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng l.i.ế.m một cái, nàng nếm  mùi sữa bò! Sữa bò nồng đậm mịn màng,  dung nhập  trong quả cầu bằng đường nho nhỏ , từ vị giác đầu lưỡi truyền đến miệng tiểu công chúa. Nguyên Đình phấn khởi : “Ca ca! Đó là mùi sữa bò!” Dứt lời,  mặt Nguyên Thanh,  l.i.ế.m một miếng nữa: “Ngọt quá, ăn thật ngon!”
Tuy Nguyên Thanh là ca ca, nhưng dù   và Nguyên Đình là   song thai, hai  chỉ kém một khắc đồng hồ, cũng chính là lứa tuổi thích ăn kẹo. Miệng   mím một chút, cố gắng : “A… Muội  ăn … Hương vị sữa bò,  cũng  ăn…”
Mẫn Nguyên Đình còn  hiểu sự giãy dụa trong lòng ca ca, nghiêm túc : “Không giống !” Nàng chợt lóe mắt to, : “Ca ca, mùi sữa bò   đậm  thơm, chỉ cần nhẹ nhàng l.i.ế.m một chút là  thể thấy vị ngọt ngào! So với điểm tâm mà ngự thiện phòng đưa tới  khác ! Thật đấy! Ngon và ngọt vô cùng!”
Nguyên Đình còn nhỏ, nàng thật sự   nên lời, chỉ  thể nhiều  nhấn mạnh viên kẹo  ngon cỡ nào. Mà Mẫn Nguyên Thanh dù  cũng chỉ là một hài tử bảy tuổi,  thật sự nhịn  , “Oa” một tiếng  lên: “Mẫu phi, con cũng  ăn! Hu hu!”
Tiếng  của tiểu Hoàng tử vang vọng cả Ngọc Chương Các, khiến Thấm tần đau đầu  thôi, nàng mềm lòng  xổm xuống, : “Được, mẫu phi  hỏi phụ hoàng các con một chút, kẹo  từ  tới,  đó chuẩn  cho Nguyên Thanh một chiếc  ?”
…..
Cụ Phong Doanh.
Tần Tu Viễn đang  trong trướng xử lý quân vụ thì thấy Tần Trung đến. Hắn ngạc nhiên , “Sao ngươi đến đây? Không   dặn ngươi  đón phu nhân ?”
Hắn vốn định hạ triều thì đến phủ Học sĩ đón Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng tạm thời  công vụ ngăn cản, vì thế liền sai Tần Trung  đón. Vẻ mặt Tần Trung vô tội: “Phu nhân   tướng quân hạ triều liền tới quân doanh, cho nên nhất định  tới đây.”
Mắt phượng của Tần Tu Viễn mở to,  : “Cái gì? Nàng đến đây ?” Thanh âm còn  vài phần kinh hỉ.
Tần Trung gật đầu, : “Ngay bên ngoài cửa.”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn  vui, : “Sao  trực tiếp dẫn nàng !” Dứt lời,  lập tức  dậy chạy  ngoài.
Tần Trung càng vô tội: Không    tướng quân  , nếu  báo  thì    ?
Sân luyện võ bụi bặm  gần lều chính, phía    nhiều tân binh đang thao luyện. Đường Nguyễn Nguyễn dẫn Thải Vi  bên cạnh doanh trướng, nàng đeo tấm màn che màu trắng,  mặc một bộ y phục màu xanh ngọc, thoạt   nhiễm bụi trần, thanh lịch tao nhã. Thải Vi xách hộp thức ăn  theo  lưng nàng, thoạt  duyên dáng yêu kiều. Ánh mắt các tân binh bên sân luyện võ đều nhịn    về phía . Đường Nguyễn Nguyễn  khỏi  chút hối hận vì  tự tiện tới đây… Có   đường đột  ?