Hắn    ý , Tần Tu Viễn  mà sắc mặt  trầm xuống. Tần Tu Dật tiếp tục : “Nếu thật sự là như , chúng  hãy giả điếc giả câm, nén giận, còn  thể duy trì bình an của phủ Trấn Quốc tướng quân. Nếu  Hoàng thượng  chúng  đang điều tra việc  thì đó chính là đụng  nghịch ý của , đến lúc đó, đừng  là công đạo mà chỉ sợ ngay cả  tính mạng   cả nhà đều  giữ !  nếu năm đó Hoàng thượng cũng  che mắt… Nếu  niệm tình cũ với cha thì chúng  sẽ  cơ hội lật  vụ án.”
TBC
Tần Tu Viễn mỉm , : “Nhị ca.”
Tần Tu Viễn ngước mắt  , : “Ta thường xuyên nghĩ, Tần gia chúng   xưng là Trung Dũng thế gia… Chúng  là trung thành với ai?”
Dừng một chút,  tiếp tục: “Ta sẽ  trung thành với ai đó nhưng  sẵn sàng trung thành với Đại Minh. Nếu năm đó Hoàng thượng cũng  lừa gạt thì đợi một ngày nào đó   chân tướng, nguyện ý chiêu cáo thiên hạ, vì phụ  và  trưởng minh oan thì tất nhiên  sẽ  lực phụ tá, tuyệt   hai lòng!  nếu  tham dự chuyện năm đó, hoặc là ngại mặt mũi    mặt  thì  cần  ngu trung tiếp. Năm đó phụ  dẫn quân Tần gia trợ giúp  lên ngôi, nếu  mất nhân tính thì  cũng  thể giúp  khác!”
Tần Tu Dật sửng sốt, nếu   khác   lời  chỉ sợ lập tức sẽ  trị một tội khi quân!
   cho   chút nhiệt huyết sôi trào. Tần Tu Dật thật  ngờ, vì cái c.h.ế.t của phụ  và  trưởng mà Tam   quyết tâm như . Thực tế trong ba năm qua,   âm thầm hỏi thăm nhưng cũng  ngõ cụt, vả    thoát ly triều đình nên  nhiều tin tức cũng  thể , điều tra những  liên quan cũng  cố hết sức.  nếu thật sự cùng Tam  liên thủ thì sẽ thuận lợi hơn  nhiều.
Tần Tu Dật  một chút, : “A Viễn,  quả thật  trưởng thành .” Dứt lời,  vươn tay trái . Tần Tu Viễn tiến lên phía , nắm chặt lấy tay , hai     , ba năm xa cách và uất ức, trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
…..
Tần lão phu nhân lo lắng cả một đêm, mấy  sai  đến hỏi cũng   tin tức rõ ràng. Nghe  Tần Tu Dật  tỉnh  liền vội vàng chạy tới. Tần lão phu nhân nước mắt lưng tròng  ở  giường Tần Tu Dật, : “A Dật, con thật sự  dọa c.h.ế.t mẫu !” Bà  xong  nức nở: “Bây giờ mẫu  chỉ  con và A Viễn, nếu con xảy  chuyện gì thì     đây?”
Ngôn Chi Tâm ở một bên  , trong lòng cũng   tư vị gì, nàng  lên phía , cúi  : “Lão phu nhân, đều là Chi Tâm  … Nếu   vì cứu con thì A Dật cũng sẽ  trúng độc…”
Tần Tu Dật vội vàng : “Mẫu , trong phủ  rắn, chuyện   liên quan đến Chi Tâm.” Tần lão phu nhân lau nước mắt, một tay nâng Chi Tâm lên, : “Hài tử,   trách con… Chỉ là  chút đau lòng cho  A Dật mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-103.html.]
Đường Nguyễn Nguyễn thấy tâm tình Tần lão phu nhân  thu liễm một chút, liền : “Nhị ca tỉnh  là  , mẫu  đừng quá lo lắng! Con  mới cùng Chi Tâm tỷ tỷ nấu chút cháo. Trải qua một đêm, chắc hẳn tất cả   đều đói bụng, Minh Sương, Minh Tuyết, các ngươi  múc mấy chén tới đây.”
Cháo  còn  gọi là cháo Bát Bảo, giàu dinh dưỡng,  thích hợp cho bệnh nhân. Tần Tu Dật   thì  tới  bàn cùng   dùng cháo. Ngôn Chi Tâm tiến lên đỡ lấy , : “Đại phu   còn  thể xuống giường,  cứ dựa  đây để  đút cho .”
Cả phòng  xong, đều kinh ngạc hướng về phía hai  bọn họ… Mặt Tần Tu Dật nóng lên, : “Không,  cần,  tự  ăn.”
Ngôn Chi Tâm để ý ánh mắt  khác, thấp giọng : “Chàng    lời?”
Lời  giống như một câu chú khiến cho lỗ tai Tần Tu Dật nhất thời đỏ lên,  ho nhẹ một tiếng, : “Vậy,  phiền nàng.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghẹn họng  bọn họ, trong lòng đối với Ngôn Chi Tâm dâng lên một cỗ kính trọng: Chi Tâm tỷ tỷ quả nhiên ngự phu hữu thuật!
Tần lão phu nhân thấy thế   chút hài lòng, thấy Minh Sương bưng cháo bát cháo đến, liền : “Đưa  cho Chi Tâm . ”
Ngôn Chi Tâm tiếp nhận cháo, bên trong  gạo nếp, đậu đỏ, đậu ve, quế viên, táo đỏ và hơn mười loại nguyên liệu khác, múc một thìa lên, phong phú đến cực điểm. Ngôn Chi Tâm nhẹ nhàng thổi, đưa đến bên miệng Tần Tu Dật  ôn nhu : “Thử xem  nóng  .”
Tần Tu Dật  lời há miệng, uống một thìa cháo Bát Bảo, cháo  miệng là cảm giác mềm mại, đậu đỏ cùng gạo nếp hòa  một, còn bọc đường phèn thanh mát, nhuận mà  dính, ngọt mà  ngấy, vô cùng ngon miệng. Ngôn Chi Tâm nhướng mày hỏi: “Thế nào?”
Tần Tu Dật thấp giọng : “Rất tuyệt.”
Cũng    là cháo,  là . Ngôn Chi Tâm , tiếp tục múc cháo cho  ăn…Đường Nguyễn Nguyễn hứng thú  hai  bọn họ, Tần Tu Viễn  yên lặng  qua, nhẹ nhàng nắm tay nàng  ống tay áo rộng thùng thình, thấp giọng : “Ta cũng  nàng đút cho  ăn…”