Tạ Tuân ôm nàng, cũng ngẩng đầu vầng trăng tròn: " ." Tay trái chạm tay Khương Thư Yểu, mười ngón đan chặt: "Vậy chúng thường xuyên ngắm trăng nhé? Không cần đợi đến rằm, cũng cần đợi đến trăng tròn, chỉ hai , ngâm thơ đối đáp, uống rượu trò chuyện—"
Khương Thư Yểu ngắt lời : "Chàng đừng khó , ngâm thơ đối đáp."
Tạ Tuân thấy lý, gật đầu tán thành: "Ta phụ trách ngâm thơ đối đáp, nàng phụ trách uống rượu trò chuyện."
Khương Thư Yểu hài lòng .
Tạ Tuân nghĩ đến chuyện của nhị phòng, thuận tiện đề cập đến vấn đề day dứt lâu: "Nàng từng nghĩ đến việc rời khỏi kinh thành sinh sống ?"
Khương Thư Yểu hiểu hỏi: "Rời kinh? Đi ?"
"Trước khi du ngoạn đến nhiều châu phủ hoang vu, thấy quá nhiều nỗi khổ của bách tính, lập chí một ngày nào đó thể đến những nơi đó quan phụ mẫu, vì bách tính tận một phần sức. Đợi đến khi lập công trạng mới về kinh phò tá thái tử, như cũng sợ ở lâu trong kinh thành mà mất tâm ban đầu." Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Thư Yểu, chút bất an: "Sau khi thành với nàng gác ý nghĩ , sợ nàng theo chịu khổ."
Khương Thư Yểu lập tức hiểu , lẽ chuyện Tạ Lang xin chuyển đến tri phủ Thanh Châu chạm đến tâm sự của Tạ Tuân, nàng : "Chịu khổ gì chứ, sẽ để chịu thiệt thòi ?"
Tạ Tuân vội : "Đương nhiên là ."
"Vậy thì xong còn gì. Đối với , chỉ cần sống thì gọi là khổ. Nếu phương Bắc, chúng sẽ nếm thử đặc sản núi rừng; nếu Đông Nam, chúng sẽ ăn nhiều cá tôm hải sản; nếu Tây Nam thì càng , hoa quả ở đó ngon."
Nỗi lo trong lòng Tạ Tuân trong chớp mắt tan biến sạch sẽ, lắc đầu nhẹ: "Sao nghĩ ngay đến chuyện ăn uống ."
"Cuộc sống chẳng là , ăn uống chính là niềm vui của . Chàng cần lo lắng cho , chỉ cần theo , cũng sẵn lòng."
Tạ Tuân im lặng hồi lâu, cuối cùng cọ cọ cằm lên đỉnh đầu Khương Thư Yểu, giọng trầm trầm: "Cảm ơn nàng."
Khương Thư Yểu ngẩng đầu lên hôn cằm , : "Không gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-372.html.]
Nàng cuộn trong áo choàng, nụ rạng rỡ, đôi mắt chỉ bóng hình , Tạ Tuân lòng mềm nhũn, cúi đầu áp lên môi nàng.
Ấm áp, ngọt ngào, chạm rời .
Tạ Tuân nghĩ , cũng , lưu luyến môi nàng, khiến nàng thở dốc.
Cuối cùng Tạ Tuân cũng hiểu niềm vui thưởng thức đôi môi đỏ của nàng, khẽ ngậm lấy, chạm nhè nhẹ, sự thăm dò quá cẩn thận, đến nỗi lúc chạm lúc rời, tê tê dại dại, như bướm đang vỗ cánh trong lòng, ngứa ngáy, căng tức.
Khương Thư Yểu đẩy , nhưng quên mất đang quấn trong áo choàng, thể duỗi tay, chỉ thể chịu đựng nụ hôn nhẹ nhàng của .
Đến khi dừng , nàng mềm nhũn .
Tạ Tuân hắng giọng, cử động chân dài che giấu sự bất thường bên , chuyển chủ đề: "Khụ, đêm khuya , nên ngủ thôi."
380
Khương Thư Yểu gật đầu, Tạ Tuân định dậy, nhưng nàng kéo : "Ta còn sức nữa, bế ."
Tạ Tuân sửng sốt, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt long lanh như nước của nàng.
Sợ kìm nén tà niệm, dám lâu, một tay bế Khương Thư Yểu lên, bước nhanh về phía phòng trong.
Sau khi đặt Khương Thư Yểu lên giường, định xoay tắt đèn, nhưng chìm đắm trong đôi mắt long lanh của Khương Thư Yểu, di chuyển bước chân.
Hắn cảm thấy như kiểm soát , xuống bên giường, một nữa áp lên môi nàng.
DTV
Lần khiến Khương Thư Yểu thở nổi, đẩy nhưng sức, bàn tay chạm loạn xạ n.g.ự.c , khiến lòng ngứa ngáy, một tay đè nàng xuống, nắm tay nàng đẩy lên đầu.