Nàng lập tức sầm mặt.
"Hắn đến đây gì, phá hỏng hứng thú." Chu thị .
Từ thị vẻ thôi, do dự một lúc : "Chắc là lời với ."
Chu thị kinh ngạc Từ thị. Chuyện giữa nàng và Tạ Lang, tuy Từ thị từng gì, nhưng thực vẫn luôn về phía nàng , hôm nay đổi thái độ?
Từ thị : "Muội... là chuyện với ."
Chu thị đặt bột trong tay xuống, nhíu mày Từ thị.
Từ thị thở dài: "Muội hãy tin , việc quan trọng với ."
Chu thị gặp Tạ Lang, nhưng Từ thị , nàng cũng vì chuyện mà giận Từ thị, dùng khăn khô lau tay, cổng.
Tạ Lang thấy nàng đến, chút vui mừng, nhưng nhanh chóng kìm nén: "Ta chuyện với nàng, chúng thể tìm chỗ nào xuống chuyện ?"
Chu thị kiên nhẫn : "Chưa đủ ? Lật lật cũng chỉ là những lời vô ích."
Tạ Lang mỉm chua xót: "Ta hứa, đây là cuối cùng chúng chuyện."
Chu thị khoát tay, bước khỏi cổng: "Được thôi, đấy, qua hôm nay, về đừng đến quấy rầy nữa."
Bước chân Tạ Lang khựng , nụ chua xót mặt cũng giữ nữa.
Hai xuống trong đình gần đó, Chu thị xuống : "Nói , còn về bánh trung thu."
DTV
Nếu thể, Tạ Lang hỏi nàng gần đây thế nào, nhưng y hiểu Chu thị những lời chỉ sẽ bực bội bỏ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-367.html.]
Vì y chỉ thể bỏ qua những lời ấp ủ lâu, lấy từ trong lòng hai vật, đặt lên bàn đá.
Chu thị nhíu mày y.
Y đẩy quyển sách bàn đá về phía Chu thị.
"Đây là gì?" Chu thị do dự đưa tay, cầm lấy tờ giấy mỏng phía .
Vừa mở xem, vẻ kiên nhẫn mặt nàng lập tức tan biến, chỉ còn sự ngạc nhiên.
Nàng trợn mắt Tạ Lang, thấy y gật đầu, chuyển ánh mắt về tờ giấy mỏng.
Ba chữ "Thư Hưu Thê" thật chói mắt.
Có lẽ chỉ khi nàng đang sửng sốt, y mới cơ hội vài câu. Tạ Lang cảm thấy chua xót trong lòng, ngờ một ngày y tốn công sức tìm cơ hội để chuyện với nàng . Y : "Những năm qua, phụ nàng. Ta mắc nợ nàng nhiều, dù xin nhận sai, bao nhiêu cũng thể bù đắp ."
Chu thị gấp tờ giấy , cảm giác thực như bụi lắng xuống.
Tạ Lang dám mắt nàng , y đẩy quyển sách về phía Chu thị, cần gì, Chu thị chủ động cầm lên mở xem.
"Sắc lệnh?" Chu thị lướt qua các câu chữ trong sách, khó tin hỏi: "Thanh Châu... , Thanh Châu?" Thanh Châu là nơi hoang vu nhất ở Mạc Bắc.
"Phải." Tạ Lang ngẩng đầu nàng , lúc nụ cuối cùng cũng còn chua xót nữa: "Ta bàn bạc với A Sênh , nó nó sẵn lòng theo đến nhậm chức, giam cầm trong kinh thành nó mãi mãi thể thấy khói đơn độc của đại mạc ghi trong sách vở, cũng thể trải nghiệm phong tục nhân tình khác biệt, nó đến Mạc Bắc xem, đến lúc đó sẽ đưa nó đến Chu gia, nếu nó nhớ , cũng thể nhờ đưa đến Thanh Châu gặp ."
375
Chu thị nhất thời quá kinh ngạc, lâu phản ứng kịp: "Khoan , chức tri phủ Thanh Châu so với chức quan hiện tại của , là giáng chức và xa, phạm chuyện gì ?"
Tạ Lang khẽ một tiếng, những lúc nàng bối rối như thế , dường như trở về dáng vẻ lúc mới gặp.
"Đây là cầu xin Thánh thượng." Nụ mặt Tạ Lang tan biến: "Sau năm mới sẽ nhậm chức, nàng thể theo , cũng thể sớm hơn, là hoà ly cũng , tiếp tục lấy phận phu nhân của hành sự cũng , tùy nàng."