Dù cũng từng tình, Chu thị thấy y vẻ dịu dàng như , im lặng một lúc, cuối cùng khí thế sắc bén cố gắng chống đỡ tan biến, trả lời câu hỏi của y, chỉ : "Muốn gì thì ."
Muốn quá nhiều điều, Tạ Lang bắt đầu từ , cuối cùng : "Nàng luyện võ nghệ ?"
"Không hề."
Tạ Lang thấy Chu thị đầu y, tự nhạo, là bất lực: "Thực ... chúng cần như ."
Chu thị ném cho y cái nghi ngờ.
Có những chuyện, khi bắt đầu thì còn khó khăn nữa, Tạ Lang : "Sao chúng đến bước ? Phu thê đời, chỉ tình là đủ ?"
"Tình?" Chu thị nhạo một tiếng: "Chàng còn miệng ."
Tạ Lang lời của nàng tổn thương: "Nhược Ảnh, chúng thể bình tĩnh chuyện ?"
Chu thị xoay , hít sâu một , nghiêm giọng : "Được, chúng chuyện. Chàng bảo tình, nhưng nếu thật sự tình, vì còn nạp ? Vì con với những nữ nhân khác?"
Lời mỉa mai và chất vấn của nàng khiến Tạ Lang chút ngẩn ngơ. Y vốn tính tình ôn hòa, hề tức giận, xong lời nàng , đáy mắt chỉ là sự mơ hồ: "Nàng... để tâm ?" Y hồi tưởng bảy năm qua: "Nếu nàng để tâm, thẳng? Bao nhiêu năm nay, nàng chỉ giận dỗi đôi chút, hôm hết giận, cứ tưởng nàng chỉ là tính trẻ con, thích chia sẻ với khác, giận dỗi một chút sẽ hiểu ."
DTV
Chu thị kinh ngạc y, giận quá hóa : "Kiếm của thể để khác chạm , ngựa của cũng thể để khác cưỡi. Nếu là yêu quý, chia sẻ? Tạ Thư Doãn, tính trẻ con, là trong lòng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-317.html.]
Nàng , Tạ Lang trong lòng run rẩy, dường như hiểu mà hiểu, hỏi: "Vậy nàng là để tâm vì những nữ nhân khác chia sẻ tình cảm của dành cho nàng?"
324
Y thật sự hiểu, dịu dàng : "Nhược Ảnh, chuyện đó? Trong lòng , nàng và bọn họ khác . Nàng là thê tử của , là trong lòng , bọn họ chỉ là thất, thể chia sẻ tình cảm dành cho nàng?"
Chu thị y , hồi lâu gì, chỉ lặng lẽ y.
Nỗi khó chịu trong lòng nàng , sự bất cam trong lòng, cùng với chút lưu luyến kìm nén , đều tan biến trong sự hiểu chân thành của Tạ Lang.
"Thôi ." Nàng bỗng mỉm , lắc đầu: "Ngay từ đầu, nghĩ sai ."
Tạ Lang thấy nàng như , trong lòng hoảng loạn cực độ, suýt nữa vững: "Nhược Ảnh..."
Nàng Tạ Lang, chậm rãi : "Chàng là công tử từ kinh thành, quý giá vạn phần, từ nhỏ nâng niu; còn là con gái lớn lên ở Mạc Bắc, từ nhỏ theo các ca ca phi ngựa khắp thành, vấp ngã lớn lên, chúng vốn là cùng đường." Nàng càng nghĩ càng thấy buồn , giọng điệu thoáng chút nhẹ nhõm khi buông bỏ: "Đáng lẽ nên lời cha, tìm một nam nhân ở Mạc Bắc mà gả, nếu bọn họ dám hỏi những câu như , sớm dùng roi quất cho một trận ."
Nàng càng với giọng điệu bình thản nhẹ nhàng, Tạ Lang càng thêm hoảng loạn.
Trong lòng như ai bóp chặt, đau đớn đến mức gần như thở nổi, Tạ Lang thấy nàng dậy định , vội nắm lấy tay áo nàng , giọng cầu khẩn: "Ta hiểu, nàng thể rõ hơn ?"
Chu thị , lạnh lùng hỏi: "Chàng còn gì nữa?"
Nghĩ đến lời nàng , Tạ Lang còn thể tự lừa dối bản rằng nàng sẽ đầu nữa, tim như d.a.o cùn cứa, y dùng hết sức lực, yếu ớt hỏi: "Ta còn thể gì ?" Nói đến đây, y chậm rãi buông tay áo nàng , hỏi: "... Trong lòng nàng còn ?"