"Có mệt." Khương Thư Yểu mơ hồ đáp.
Tạ Tuân đưa tay : "Vậy để nắm tay nàng về nhà nhé."
Ánh đèn sáng ấm áp rơi gương mặt nghiêng của , khiến những đường nét vốn lạnh lùng của trở nên dịu dàng và ấm áp, Khương Thư Yểu đặt bàn tay lòng bàn tay , học theo lời : "Như thật ."
Trên con phố ăn vặt bình thường mà nhộn nhịp, hai nắm tay về phía đầu phố, khi thì sát gần, khi thì tản để tránh đám đông, nhưng mười ngón tay vẫn luôn đan chặt, bóng lưng biến mất ở đầu phố, dần dần hòa khói lửa nhân gian của đêm hè.
Giữa hạ dần qua, hôm Thái tử truyền khẩu tín cho quan phủ, khiến họ xử công bằng với kẻ gây rối. Bởi thế, các thương gia vốn gây sự đều rụt rè thu , chỉ còn chủ nhân của tửu lâu lớn nhất kinh thành là Túy Tiêu Lâu còn cam lòng.
DTV
Phố ăn vặt nổi danh, dù là đại quan quý nhân thứ dân bình thường cũng đều lui tới. Tửu lâu tuy phần tổn thất, nhưng quá nghiêm trọng, bởi vẫn thường đến đây để đàm đạo, yến tiệc. Có điều việc chỉ là tranh lợi, mà còn là một sự sỉ nhục công khai.
Các tửu lâu khác e dè Thái tử, riêng Túy Tiêu Lâu thì , bởi chủ nhân phía họ chính là Khang Vương gia, hoàng của đương kim thánh thượng, sợ Thái tử?
Ban đầu họ ý đối đầu với Lâm gia, nhưng khi Thái tử mặt, Khang Vương gia cảm thấy Thái tử nể mặt , nên nhất định tìm cách lấy thể diện.
Muốn dập tắt thanh thế của Lâm gia, thuộc hạ của ông tất nhiên dùng những thủ đoạn hèn hạ, mà trực tiếp tấn công điểm yếu, từ chính món ăn mà tay. Sau khi dò la bàn bạc, cuối cùng họ tìm cơ hội thích hợp.
Lâm thị qua giai đoạn ốm nghén, trở nên tinh thần sảng khoái. lúc phố ăn vặt cần thêm cửa tiệm mới và các loại món ăn, bà lao đầu công việc, bận rộn cuồng, tự lo liệu, thậm chí đôi khi còn ở khách điếm phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-265.html.]
Tuy Lâm thị sẽ chú ý đến sức khỏe, nhưng Khương Thư Yểu vẫn lo lắng bà sẽ chịu nổi việc bận rộn suốt ngày mà quan tâm đến thai nhi, nên định âm thầm đến phố ăn vặt thăm bà.
Khương Thư Yểu đến phố ăn vặt khi trời tối, tiện thể đem theo Chu thị vốn nhốt trong phủ đến phát chán.
Lúc đúng thời điểm bữa ăn, phố ăn vặt nhộn nhịp lắm, đông, Khương Thư Yểu và Chu thị dạo quanh phố một lượt.
Thời tiết mát mẻ hơn, một món ăn giải khát dọn , đó là những món mới như lỗ chử, quan đông chử và các món khác.
Khương Thư Yểu và Chu thị lượt mua từng món để nếm thử. Sau khi điều chỉnh hương vị , những món ăn giờ đây càng phù hợp với khẩu vị của xưa hơn, Chu thị ăn ngớt lời khen ngợi.
Hai báo cho Lâm thị là sẽ đến, nên tưởng Lâm thị , nhưng chưởng quầy nhận Khương Thư Yểu, liền sang báo cho quản sự, quản sự báo cho Lâm thị đang nghỉ ngơi trong khách điếm.
Lâm thị thích bầu khí của phố ăn vặt, mỗi tối đều ngoài dạo, coi như giải lao. Giờ Khương Thư Yểu đến, bà lập tức bỏ ý định dạo, ngoan ngoãn ở khách điếm nghỉ ngơi.
Đến khi phố ăn vặt trở nên nhộn nhịp, Lâm thị vẫn ngoài.
Khương Thư Yểu đến khách điếm qua, thấy bà tháo búi tóc nghỉ giường, vẻ gì là ngoài, nên cũng yên tâm.
Khách điếm bày biện tinh tế, điều kiện kém phòng trong Tương Dương Bá phủ là mấy, về phủ trong lòng thoải mái, Khương Thư Yểu khuyên nhiều về việc bà nghỉ ở khách điếm.
Sau khi từ biệt Lâm thị, Khương Thư Yểu rời khách điếm, hội ngộ với Chu thị ăn no nê, chuẩn về phủ. Chưa khỏi đầu phố ăn vặt, bỗng thấy một trận ồn ào.