Nghĩ đến đây, khỏi nghĩ đến Khương Thư Yểu cũng lời đồn khổ.
Ngoại trừ thái tử, những còn đều gặp Khương Thư Yểu đây, ấn tượng trong đầu mơ hồ, chỉ nhớ gương mặt trang điểm dày đặc và những hành động lố bịch để quấn quýt mỹ nam tử của nàng.
Mỹ nam tử...
Nghĩ đến đây, tất cả đồng loạt ngẩng đầu chằm chằm Tạ Tuân.
Khi xưa nghĩ đến nữ tử Khương gia lấy Tạ Bá Uyên, suy nghĩ của họ là: May quá may quá, may mà trai bằng Bá Uyên.
DTV
Mà giờ đây , trong lòng thầm rơi lệ: Khó quá khó quá, sinh đủ trai.
Họ an ủi bản tuy Tạ Bá Uyên ngày nào cũng đồ ngon, nhưng dung mạo thê tử kém xa , cũng đáng ganh tị lắm... mới lạ, hu hu hu, dù là nữ tử xí, tay nghề họ cũng khen một câu khuynh quốc khuynh thành.
Tạ Tuân cảm thấy ánh mắt họ kỳ lạ, tưởng mặt dính gì đó, giơ tay áo lên lau một cái.
Đám bám riết rõ ràng là đợi ăn vòng thứ hai, cũng khách sáo, dứt khoát tiễn khách: "Được , thôi, tiễn các ngoài."
Được thôi, tiếc nuối thở dài trong lòng, ưỡn cái bụng tròn vo ngoài.
*
Lão phu nhân sắc trời, lo lắng bất an qua trong sảnh.
"Lại gọi xem họ để nhà bếp lớn bày tiệc ." Khi bà nhíu mày, nếp nhăn dọc giữa hai lông mày vô cùng rõ ràng, trông càng thêm khắc nghiệt nghiêm khắc.
Ma ma cung kính gật đầu, vội vàng sai bảo nha mau .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-218.html.]
Một lúc , nha dò la tin tức trở về, rụt rè báo cáo: "Lão phu nhân, tam phòng để nhà bếp lớn bày tiệc."
Nghe câu trả lời , lão phu nhân lạnh một tiếng: "Hừ, uổng công tưởng lão tam là đứa thông minh, ngờ cũng là kẻ phân biệt nặng nhẹ. Thái tử điện hạ và bao nhiêu đại thần ở trong viện, còn dám để Khương thị lo liệu đồ ăn, đây là quyết tâm cố chấp giữ thể diện chịu thua ?"
Bà lí nhí một tràng dài, nha dám mở miệng, đợi đến khi bà thở một chút, mới dám tiếp tục báo cáo: "Lão phu nhân, nô tỳ đến bên tam phòng xem qua, thái tử điện hạ họ... dường như dùng bữa vui vẻ."
Lão phu nhân ngẩn , cơn giận vẫn còn đầu, theo bản năng tưởng nhầm.
"Ngươi cái gì?”
Nha vội vàng cúi đầu, càng thêm cung kính đáp: "Bên tam phòng vô cùng náo nhiệt, cách tường viện vẫn tiếng vui vẻ. Nô tỳ sai hỏi thăm, thực phẩm trong nhà bếp nhỏ hết sạch, nhà bếp lớn còn chia bớt qua, dường như chỉ thôi mà vẫn ăn đủ thỏa thích."
Lời dứt, trong phòng lâm im lặng quái dị.
Bầu khí khiến các nha , v.ú già dám thở mạnh, sợ chọc giận lão phu nhân.
Ngay khi sợ phản ứng của lão phu nhân đến nỗi sắp đổ mồ hôi lạnh, bà đột nhiên lên tiếng.
224
Giọng bề ngoài vẫn trấn tĩnh lạnh lùng, nhưng bên trong ẩn chứa vị đắng nghẹn ngào: "Ngươi thật ?"
Nha đáp , cúi đầu thấp hơn nữa.
Lão phu nhân cố gắng bình tĩnh , hồi lâu mới phủ nhận: "Không thể nào. Nếu các quan viên khác thích, cũng coi như họ ăn cho vui, đặc biệt nể mặt. trong tam phòng là thái tử điện hạ, món sơn hào hải vị nào từng ăn, món ăn kỳ lạ nào từng thấy, thể thích món ăn Khương thị nấu đến thế, hợp lý - Ta hiểu , thái tử điện hạ chắc chắn là nể mặt lão tam." Bà tìm lý do, và vì lý do mà vô cùng tức giận: "Không , , thể để lão tam loạn như , thể để chúng mất mặt Tạ Quốc Công phủ.
Hừ, tài mặt dày dùng chỗ khác? Lại để thái tử điện hạ và đồng liêu Đông cung nâng kiệu cho Khương thị, hoang đường! Đáng !"