E rằng tiểu viện hợp với , mỗi bước đều là cảnh tượng như thế .
Tạ Tuân thấy như là chuyện đương nhiên, tới xoa đầu Tạ Chiêu: "Các con đến đây với đại tẩu ?"
Tạ Chiêu chút chột , ấp úng : "Mẫu cho chúng con đến..."
Tạ Diệu đột nhiên tiếp lời, nhỏ giọng : "Tam thúc, tại mẫu cho chúng con đến tìm tam thẩm?"
Tiểu hài tử vốn ít , vì cơ thể yếu nên khi chuyện cũng vẻ uể oải, cộng thêm đôi mắt tròn như quả nho đen, càng thêm vẻ ngây thơ đáng thương.
Tạ Tuân lập tức dừng lời, chuyện bất hòa giữa lớn liên quan gì đến trẻ con chứ?
Hắn đổi cách : "Mẫu con chỉ là lo lắng cho các con, tam thẩm dù cũng chăm sóc trẻ con, con yếu ớt, đồ ăn thức uống cẩn thận."
Khương Thư Yểu là duy nhất ở đây lời Tạ Tuân, suy nghĩ một chút, thắc mắc lo lắng : "Ăn cái chắc vấn đề gì nhỉ, khá là cho sức khỏe mà."
Tạ Tuân sữa chua hai lớp: "Đây là gì?"
"Đây là sữa chua hai lớp, bằng sữa bò, đun sôi hấp chín..." Khương Thư Yểu liếc : "Chàng định ăn chứ?"
Khuôn mặt vốn biểu cảm của Tạ Tuân đột nhiên sinh động hẳn lên, trợn to mắt vô cùng kinh ngạc.
"... Chàng định giành đồ ăn với trẻ con ?"
Tạ Tuân câu của nàng chọc tức đến ngửa , nghiến răng : "Ta !"
"Lần chúng ăn bún qua cầu, cũng chen bàn của chúng ." Hắn là tiền án.
DTV
Tạ Tuân từ nhỏ ăn khéo léo, nhưng lúc tức đến mức nên lời, thấy hai đứa nhỏ cầm thìa , mặt đỏ lên vì hổ.
"Ta ! Ta loại như !" Từ khi nào chỉ trích như thế !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-19.html.]
"Được ." Khương Thư Yểu thấy phản ứng của lớn như , cũng đùa nữa: "Chàng thì ."
"Ta vốn dĩ ... Giọng điệu của nàng là gì !" Trên mặt Tạ Tuân hiện lên một vệt đỏ ửng, nổi bật khuôn mặt tuấn tú thêm vài phần rực rỡ, so với vẻ ngoài lạnh lùng xa cách thường ngày thêm vài phần sinh động.
Khương Thư Yểu chằm chằm, đảo mắt, thầm cảm thán vẻ của .
Nhìn thêm vài , sắp đến giờ ăn , mỹ nam giúp ăn ngon miệng.
Nếu Tạ Tuân suy nghĩ của nàng, chắc chắn sẽ tức đến hộc máu.
Hắn cảm thấy sâu sắc hợp với Khương Thư Yểu, hất tay áo, sải bước rời .
Đợi đến khi khỏi sân nhỏ thấy Tạ Diệp đang đợi ở đó, mới chợt nhận quên mất việc chính.
"Tam thúc..." Tạ Diệp vốn định hỏi kỹ, nhưng thấy sắc mặt khó coi, đụng chuyện xui xẻo, lập tức im lặng.
Tạ Tuân tự nhiên kìm nén vẻ mặt, : "Con về với đại tẩu cần lo lắng, bọn họ chơi vui."
May mà nha theo đại phòng rõ với Khương Thư Yểu, theo dẫn Tạ Chiêu Tạ Diệu ngoài, giảm bớt sự khó xử của .
Tạ Diệp dẫn hai suy nghĩ chạy biến , để Tạ Tuân một tại chỗ trời một lúc, tự khuyên đừng so đo với Khương Thư Yểu.
Sau khi hết giận Tạ Tuân trở về thư phòng sách, bên Bạch Chỉ vội vàng chạy về viện.
"Tiểu thư! Không xong !" Nàng chạy đến mặt Khương Thư Yểu, lo lắng đến mức mặt nhăn .
"Sao ?" Khương Thư Yểu đang nghĩ tối nay ăn gì, dáng vẻ của nàng cho giật .
"Vừa nô tỳ đưa hai vị tiểu công tử ngoài, thấy đại công tử đến đón họ, ngài ngài ngài ... ngờ mùa xuân năm đó du ngoạn hồ ngài cũng ở đó!"
"Ngươi đang gì ?" Khương Thư Yểu đầy đầu dấu chấm hỏi.
Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm, kể chi tiết: "Mùa xuân năm đó tiểu thư và quận chúa du ngoạn hồ, thấy thuyền của đội ngũ thơ văn qua, liền cho thuyền cập bến chiêm ngưỡng phong thái của các tài tử, đó đang lén phát hiện, thuyền cũng đụng , khiến mấy vị công tử rơi xuống hồ, còn nhớ chuyện ?"