Rồi vỗ nhẹ mái tóc Khương Thư Yểu, khẽ : "Đi thôi, chúng đến gặp nhạc mẫu."
"Đi gì?" Khương Thư Yểu hỏi, nhưng Tạ Tuân trả lời.
Đến viện của Lâm thị, bà thấy họ , đỗi ngạc nhiên, Khương Thư Yểu hy vọng nàng thể giải thích.
Khương Thư Yểu cũng Tạ Tuân định gì, chỉ thể về phía .
Tạ Tuân ho nhẹ một tiếng, chắp tay : "Tiểu tế đôi lời thưa với nhạc mẫu."
Ánh mắt sắc lẹm của Lâm thị lập tức bay về phía Khương Thư Yểu, nàng hoang mang cực độ, kéo kéo áo Tạ Tuân.
Tạ Tuân xong câu đó thì gì thêm, Lâm thị tuy tính khí nóng nảy, nhưng dù cũng là quản gia, tài sắc mặt đoán tâm tư tồi, do dự một lúc, vẫy tay bảo hạ nhân lui .
Khương Thư Yểu nhúc nhích, nhận cũng nên .
Lâm thị thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Tuân, thu vẻ hiền hòa nhân từ giả tạo, với Khương Thư Yểu: "Con cũng lui ."
Khương Thư Yểu Tạ Tuân Lâm thị, vẫn miễn cưỡng bước .
Nàng , trong phòng chỉ còn Lâm thị và vài nha tâm phúc, Lâm thị cất tiếng: "Con gì?"
Khi thốt câu , trong lòng bà dự đoán, e rằng Tạ Tuân đến là để trách móc bà. Tương Dương Bá phủ vì đẩy Khương Thư Yểu Tạ Quốc Công phủ, thủ đoạn hèn kém, khi lóc om sòm cố ý thỉnh cầu Hoàng hậu ban hôn, quyết tâm để Khương Thư Yểu gắn bó bên , giận oán cũng là chuyện bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-ve-co-dai-lam-am-thuc/chuong-117.html.]
Bà cảm thấy , đối mặt với Tạ Tuân khỏi ngắn .
Tạ Tuân thấy sắc mặt bà, bà nghĩ sai, thẳng vấn đề: "Tiểu tế bàn với nhạc mẫu về hôn sự của con và Thư Yểu."
Quả nhiên, lòng Lâm thị chợt lạnh, nắm chặt khăn tay.
Bà khó khăn mở lời: "Lúc quả thật là Tương Dương Bá phủ với—"
Lời hết, Tạ Tuân bỗng nhiên cúi một đại lễ với bà.
Lâm thị giật , ngừng lời, Tạ Tuân dịu dàng : "Khi cưới nàng, bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu quả thật từ tâm, giờ đây mới bù đắp, mong nhạc mẫu thứ ."
DTV
Hắn từ từ : "Trước đây là con đối xử tệ bạc với Thư Yểu, khi thành lạnh nhạt với nàng, từng đối xử với nàng, lúc đó trong lòng con oán giận, cùng nàng đôi phu thê bình thường kính trọng lẫn .
hiện giờ con mới nàng là như thế nào, tức giận vì hành vi của , oán trách bản để nàng chịu ủy khuất. Chuyện tình cảm, từ xưa đến nay ai rõ , con cũng hiểu đó là vật gì, nhưng con nghĩ, nếu ban đầu khi con và nàng quen hiểu lầm và toan tính, chắc hẳn cũng rơi tình cảnh , ắt sẽ đến cửa cầu hôn nàng thê tử, dành cho nàng sự kính trọng và che chở."
"Nói hiện tại con dành tình cảm sâu đậm cho nàng e rằng là quá, nhạc mẫu cũng khó tin . Tiểu tế chỉ thể thề với trời, từ nay về nguyện chiều chuộng nàng, dung túng nàng, kính trọng nàng, thương yêu nàng, chỉ mong nàng vạn sự như ý, đời phụ."
Lâm thị ngơ ngẩn , trợn tròn mắt khó tin.
Tạ Tuân một hồi bày tỏ cũng chút ngượng ngùng, ho nhẹ một tiếng chuyển đề tài: "Thân thể nhạc mẫu , Thư Yểu vô cùng lo lắng, con giúp nàng giải quyết lo âu, vì nhạc mẫu cần lo lắng nhiều, việc mở tiệm ăn ăn là do con đề xuất."
Lúc Lâm thị sửng sốt, mãi phản ứng kịp, hồi lâu mới : "Con đề xuất ?"
"Phải, con chỉ mong nàng vui vẻ là ." Tạ Tuân : "Thê tử con là một món đồ trang trí, càng là một con rối sinh khí, nàng nhảy nhót tự tại, câu nệ quy tắc, đối với con mà mới là cuộc sống phu thê đầy khói lửa nhân gian."