Thập Bát Nương mang vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn hắn: "Ngươi còn không định nói thật với Trần Hi sao?"
Trần Hi sẽ phát hiện ra thôi.
Nếu để cho Trần Hi phát hiện, hắn sẽ gặp rắc rối đấy.
Đương nhiên mấy câu sau là ẩn ý, nàng ấy không nói ra, nhưng nàng ấy tin Lục Thời Nghiễn cũng có thể nghĩ ra.
Nếu hắn không nói, vậy khẳng định có lý do để không nói.
Lục Thời Nghiễn trầm ngâm một lát, cười nói: "Chuẩn bị nói, nhưng trước khi nói, định tặng cho nàng ấy một niềm vui bất ngờ."
Thập Bát Nương: "...?"
Được rồi.
Thập Bát Nương bất ngờ bị khoe khoang hạnh phúc, trong lòng thở dài bất lực, nàng ấy không cần thiết hỏi thêm.
Nhận được đáp án vừa lòng, biết tạm thời Trần Hi sẽ không chú ý tới chuyện này, còn cho hắn thời gian để chuẩn bị kinh hỉ, Lục Thời Nghiễn liền không ở lại lâu nữa, chủ động đưa ra cáo từ - - đã cả buổi hắn không gặp Trần Hi, hắn nhớ nàng, không biết nàng hôm nay làm gì.
"Ai, chờ một chút…"
Thập Bát Nương cũng không nghĩ tới hắn đến chỉ để hỏi một câu, liền muốn đi.
"Đây là bánh hoa quế và bánh quy quả hạch vừa mới ra lò, ngươi mang về cho Trần Hi, nàng ấy thích ăn." Thập Bát Nương vội quay vào quầy đóng gói điểm tâm.
Lục Thời Nghiễn cũng không khách khí, sau khi nhận liền cáo từ hai người.
Chẳng qua là hắn không lập tức về nhà, mà lại ghé qua tiệm mua một ít mơ khô và khoai lang khô Trần Hi thích ăn nhất, trên đường lại gặp người bán kẹo hồ lô, hắn cũng mua một xiên kẹo hồ lô.
Lúc này mới xách túi nhỏ, khóe miệng mỉm cười, đi về nhà.
Dọc theo đường đi, đụng phải không ít người quen và cả hàng xóm láng giềng, đều nhao nhao chào hỏi với hắn, đặc biệt là khi thấy hắn cầm những món quà vặt, có người lớn tuổi còn trêu đùa hắn là người chồng biết chiều vợ, lấy đó làm gương cho con gái mình, rằng lấy chồng phải tìm người biết yêu thương vợ.
Lục Thời Nghiễn vẫn mỉm cười đáp lại.
Điều này khiến không ít người ngưỡng mộ — chủ yếu là ngưỡng mộ Trần Hi.
Hiện giờ trong toàn huyện Duy, phàm là gia đình có khuê nữ, ai mà không len lén hâm mộ Trần Hi có thể gả tốt như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-500-ngoai-truyen-cuoc-song-sau-hon-nhan.html.]
Ai cũng nói Trần Hi có số tốt, ngày trước nhất quyết đòi hủy hôn, hai nhà xé toang mặt, giờ lại có thể kết hôn, chẳng phải là số mệnh làm quan phu nhân tốt sao?
Sau khi Lục Thời Nghiễn biết chuyện này, trong lòng cho tới bây giờ chỉ nhận định một chuyện – người có mệnh tốt là hắn.
Bọn họ đều nói hắn tốt như vậy tốt như kia, thật ra đó là bọn họ không biết Trần Hi tốt như thế nào.
Đương nhiên, Trần Hi rốt cuộc tốt bao nhiêu chính hắn biết là được, miễn cho nàng lại bị nhiều người nhớ thương.
Nghĩ vậy, Lục Thời Nghiễn đột nhiên có chút không thể chờ đợi, không thể chờ đợi muốn gặp nàng.
Một ngày không gặp như cách ba thu, lúc này mới hơn nửa ngày không gặp mà hắn cũng có chút chịu không nổi, sau khi đi vào ngõ nhỏ, hắn không tự giác bước nhanh hơn.
Cửa sân không khóa, Trần Hi đang ở nhà.
Mắt Lục Thời Nghiễn sáng lên, đẩy cửa bước nhanh vào sân.
"Trần Hi, ta về rồi!"
Vừa vào sân, hắn hô một tiếng về phía trong sân.
Nhưng cũng không có ai đáp lại.
Hắn cũng không để ý, chỉ cho rằng Trần Hi đang bận, không nghe thấy, mang vẻ mặt vui vẻ đi về phía toà viện bọn họ ở.
Đi tới đi lui, hắn đột nhiên nhận ra có chỗ nào đó không thích hợp.
Tiểu Hắc đâu?
Trần Hi đã ở nhà, Tiểu Hắc sẽ phải ở nhà, Tiểu Hắc cũng phải ở nhà, sao không như thường lệ ra đón hắn, thậm chí không có một tiếng kêu nào?
Hắn bước nhanh hơn, đến cửa viện, đưa tay đẩy cửa thì phát hiện cửa viện đã đóng chặt.
Ngạc nhiên thay, không mở được.
Bên trong có chốt.
Lục Thời Nghiễn nhíu mày, chuyện gì xảy ra?
Sao lại khóa cửa từ bên trong.
"Trần Hi?" Hắn vừa thắc mắc vừa gõ cửa: "Trần Hi, ta về rồi."
Nhưng bên trong cũng không có ai đáp lại, thậm chí ngay cả một động tĩnh cũng không có.