Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 70

Cập nhật lúc: 2024-10-30 10:28:57
Lượt xem: 47

Khi ba người bọn họ đi đến đây, vẻ mặt mỗi người đều mang những biểu tình khác nhau.

Tất nhiên sau khi trải qua sự việc rơi xuống nước đó, Lý Lệnh Quyên đã chịu sự kinh hách quá lớn, hiện giờ trên mặt nàng trắng bệnh tựa như chẳng còn chút m.á.u nào, cả thân thể lại còn đang run rẩy giống như một chú chim nhỏ sợ sệt.

Còn về phần Lý Lệnh Kiều tuy rằng cũng bị kinh hách, nhưng dù sao tuổi tác nàng so với Lý Lệnh Quyên cũng lớn hơn, cho nên nàng có thể cố gắng trấn tĩnh hơn một chút.

Lúc này nàng nhanh chóng hành lễ với lão thái thái, lên tiếng kêu bà một tiếng tổ mẫu.

Lý Lệnh Yến thì đang được nha hoàn dìu đến đây, nàng luôn dùng tay che mặt của mình lại, theo nàng lập tức quỳ gối xuống trước mặt lão thái thái, khóc lóc nói: " Hôm nay cháu gái đã làm mất mặt tổ mẫu, cùng thể diện của Lý gia. Thực sự cháu gái không còn mặt mũi nào để sống tiếp trên đời được nữa."

Lý Tu Bách nhìn thấy dáng vẻ của Lý Lệnh Yến như vậy, trong lòng hắn thương tiếc không thôi, vì thế liền ôn như với với nàng: " Nữ nhi ngốc của ta, tại sao con lại nói như vậy? Con nhìn thấy Thất muội rơi xuống nước liền không màng tính mạng của mình nhảy xuống cứu Thất muội, quả đúng là thủ túc tình thâm con làm như thế là vô cùng tốt rồi. Tại sao con lại nói bản thân mình làm mất mặt tổ mẫu, mất thể diện của Lý gia được chứ? Phụ thân có một người nữ nhi tâm địa thiện lương như con ta cảm thấy rất tự hào."

Sau đó hắn lại dặn dò nàng: " Sau này con đừng làm những việc ngốc nghếch như vừa rồi nữa, quả thực phụ thân sắp bị con dọa đến c.h.ế.t rồi này."

Lý Lệnh Yến không lên tiếng đáp lại Lý Tu Bách, nàng vẫn luôn cúi đầu khóc lóc thảm thiết quỳ trên mặt đất

Thấy nàng như thế, Lý Tu Bách chợt thở dài khoé mắt cũng có chút đỏ lên, hắn cúi đầu dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt của mình.

Thực đúng là hình ảnh phụ tử tình thâm nha. Nhưng vì sao Lý Lệnh Uyển cứ cảm thấy bản thân mình ngồi không mà cũng trúng đạn vậy?

Chẳng phải lúc trước Lý Tu Bách còn mắng nàng là không biết đến thủ túc tình thâm chút nào sao.

Còn lão thái thái khi nghe những lời nói này của Lý Tu Bách, bà cũng hiểu rõ hắn là đang cố ý nói cho Lý Lệnh Uyển nghe mà thôi.

Cho nên trong lòng bà thực sự có chút tức giận, vì thế bà liền dùng ánh mắt không vui liếc mắt về phía Lý Lệnh Yến.

Trong đầu bà thầm nghĩ, cái tiểu cô nương này quả là có nhiều mưu mô. Nhưng điều quan trọng lànbà sao có thể mở miệng quở trách Lý Lệnh Yến.

Phải quở trách nàng như thế nào? Vốn dĩ những lời nói vừa rồi của tiểu nha hoàn kia chỉ là đang thuật lại lời nói của Lý Lệnh Yến thôi, nói nàng muốn tạ ơn việc Thuần Vu Kỳ đã ra tay cứu giúp mình.

Còn nói với Lý Tu Bách rằng, nàng cảm thấy bản thân mình đã mất hết danh tiết, rồi muốn xuất gia làm ni cô.

Còn những chuyện khác nàng cũng không hề nói đến dù nửa chữ, vì vậy bà lại tự mình đoán ra ý tứ của Lý Lệnh Yến, sau đó bà mới mở miệng nói với Thuần Vu Kỳ những lời vừa rồi.

Nhưng tất nhiên lão thái thái cũng hiểu rõ, Lý Lệnh Yến quả là một người không đơn giản.

Bởi vì nàng muốn mượn cớ này để được gả vào Vĩnh Hoan Hầu đây mà, cho nên nàng mới cố ý bắt sẵn cho bà một cây cầu để làm việc này.

Chỉ là tất cả mọi điều dự tính về cây cầu này của nàng đều bị thất bại, nếu hiện giờ bà lại mở miệng trách mắng nàng thì đương nhiên nàng sẽ có thể nói bản thân nàng chưa bao giờ có cái suy nghĩ như vậy, tất cả đều chỉ do bà tự mình hiểu lầm mà thôi.

Hơn nữa những lời nói của nàng có thể có ý tứ gì? Mới vừa rồi nàng đã phải lấy hết can đảm để nói ra việc ấy.

Cho nên mọi người chỉ nghĩ rằng nàng chính là trung trinh liệt nữ, tán thưởng còn không thôi sẽ nói bà tại sao không hiểu lý lẽ mà trách mắng nàng?

Vì thế trong lòng lão thái thái cảm thấy vô cùng nghẹn khuất. Bà nhận thấy bản thân mình đã bị Lý Lệnh Yến giở trò.

Nếu việc gả cho Thuần Vu Kỳ thành công thì mọi công lao đều thuộc về Lý Lệnh Yến, còn nếu chuyên đó không thành thì nàng cứ như mình chẳng có liên quan dính liếu gì đến chuyện này cả, sau đó mọi người sẽ nghĩ tất cả đều do bà không màng thanh danh mà bắt ép nàng thôi.

Sau đó người đời sẽ nghĩ, một lão bà tử như bà mà cũng muốn kết thông gia với Vĩnh Hoan Hầu sao? Còn bắt ép thế tử của Vĩnh Hoan Hầu phải cưới cháu gái của bà, chẳng phải là không biết xấu hổ sao?

Lão thái thái nghĩ đến đây, trong lòng càng thấy tức giận hơn làm cho cả lồng n.g.ự.c cũng phát đau.

Vì thế bà lập tức hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: " Muốn c.h.ế.t phải không? Chờ sự tình giải quyết rõ ràng thì c.h.ế.t cũng không muộn đâu."

Từ trước đến nay lão thái thái chưa bao giờ dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với Lý Lệnh Yến.

Cho nên khi nàng nghe xong, chợt ngừng khóc nhưng vẫn nhẹ giọng nức nở.

Còn Lý Tu Bách không đành lòng khi nhìn thấy nàng bị lão thái thái nói thế kia, hắn nhanh chóng lên tiếng: " Mẫu thân, Yến nhi là một hài tử coi trọng danh tiết, cho nên nó mới làm như vậy, quả thực nó đúng là một tấm gương tốt trong thiên hạ. Người tại sao lại còn nói với nó như vậy?"

Nghe hắn nói xong, lão thái thái thầm cười lạnh. Cái tiểu cô nương này đều chỉ đang lừa gạt các ngươi thôi, đến cả ta mà nàng còn muốn lừa gạt kia mà.

Vì sao ta lại hiểu nàng như thế sao, bởi vì ta cùng nàng căn bản đều chính là loại người giống nhau. Có việc gì mà tuổi trẻ ta chưa từng trải qua đâu.

Bất quá cho dù trong lòng bà hiểu rõ nhưng cũng chỉ đành giấu việc đó không lên tiếng nói rõ.

Vì thế bà chẳng để ý đến lời nói của Lý Tu Bách lại dịu dàng hỏi Lý Lệnh Quyên: " Cháu đã lớn như vậy, còn có thể bất cẩn để bản thân mình phải té xuống nước? Còn nữa, trước đó chẳng phải ta đã dặn dò mọi người trở về nghỉ ngơi, sáng sớm mai lên đường hồi phủ, nhưng tại sao đêm khuya như vậy mà cháu còn muốn đi ra ngoài dạo? Lại còn không dẫn theo nha hoàn? Rốt cuộc cháu muốn làm gì?" Khi bà nói đền những câu sao, ngữ khí của đột ngột nghiêm túc hơn.

Dù sao Lý Lệnh Quyên cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi, vừa rồi nàng còn gặp sự việc kinh hách lớn như vậy.

Hơn nữa hiện nay nàng còn bị lão lái lái nghiêm túc hỏi, cho nên nàng chợt sợ hãi khuôn mặt cũng trắng bệch, nước mắt cũng tuôn rơi.

Nhưng nàng không đam không trả lời câu hỏi của lão thái thái, vì thế nàng vừa khóc thút tha thút thít vừa nói: " Vừa rồi bỗng nhiên cháu ngửi thấy mùi hương của hoa sơn chi, cháu liền nói hoa này thật thơm quá đi.

Tam tỷ đi bên cạnh nghe được, tỷ ấy nói với cháu trong chùa Thừa Ân có vài cây hoa sơn chi rất to

chúng cũng đang nở hoa, tỷ ấy hỏi cháu có muốn đi hái hoa hương chi đem về phủ không? Nếu đặt chúng trong phòng thì mỗi ngày đều có thể ngửi mùi hương này. Lúc ấy trong lòng cháu, cháu nghĩa..."

Lý Lệnh Quyên chưa nói dứt câu thì lão thái thái đã lạnh giọng ngắt lời: " Chỉ vì mấy đoá hoa sơn chi thôi, đáng giá lắm sao? Trong phủ chúng ta không có à? Cháu thật là người suy nghĩ nông cạn, muốn hái bằng được chúng nó mang về sao?"

Cũng không biết lời trách mắng này của lão thái thái là đang nói với Lý Lệnh Quyên hay Lý Lệnh Yến nữa.

Bất quá Lý Lệnh Quyên vẫn sợ hại mà co rúm người lại không dám lên tiếng.

" Sau đó như thế nào, cháu còn không mau thành thật nói ra?" Lão thái thái lại lạnh giọng cảnh cáo Lý Lệnh Quyên, " Cháu phải suy nghĩ cho cẩn thận rồi hãy nói ra đừng nghĩ ta già cả muốn giở trò qua mặt ta. Dù sao lão bà tử ta cũng đã sống nhiều năm, chuyện gì ta chưa từng gặp qua hả? Cháu đừng cho rằng những trò nhỏ nhặt này có thể qua mặt ta? Đừng có mơ tưởng nữa."

Lúc này Lý Lệnh Yến còn quỳ trên mặt đất, khi nàng nghe lão thái thái nói như thế âm thầm cắn răng không thôi.

Trong đầu nàng thầm nghĩ, cái lão bà này chính là đang nói cây dâu mà mắng cây hoè đây mà.

Nhưng nàng làm sao có thể ngờ tới được, Thuần Vu Kỳ lại là một người ý chí sắt đá như thế?

Bằng không nếu chuyện nàng gả cho Thuần Vu Kỳ thành công, thì hiện tại lão thái thái đã không đối xử với nàng như vậy.Chỉ sợ là bà còn muốn đối xử tốt với nàng hơn nữa.

Tuy rằng Lý Lệnh Quyên đang đứng nhưng nàng cảm thấy tay chân mình đều bủn rủn, tựa như một chút nữa thôi là có thể té ngã.

Sau đó nàng cố gắng bình tĩnh,có chút nghẹn ngào sợ sệt nói: " Là, tổ mẫu giáo huấn rất phải, cháu gái thật suy nghĩ nông cạn, vừa rồi cháu không nên nghĩ tới việc đi hái hoa sơn chi."

Lão thái thái khẽ hừ một tiếng, nhưng ngữ khí cũng đã hoà hoãn hơn một chút, bà nói: " Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đang yên đang lành cháu lại rơi xuống nước?"

Lý Lệnh Quyên nghe xong, lập tức suy nghĩ một chút, giọng nói của nàng không còn nghẹn ngào như vừa rồi, nàng chậm rãi nói: " Sau đó cháu cùng Tam tỷ bàn bạc với nhau. Tam tỷ còn nói với cháu, chúng ta hãy đi dạo quanh chùa hái hoa sơn chi sẽ trở về nhanh thôi cũng không cần phải dẫn theo nha hoàn làm gì. Nếu như khi hái hoa có dính ít bùn đất lên y phục thì chúng ta về thay y phục là xong.Cháu cảm thấy Tam tỷ nói cũng có lý thế nên cháu cùng Tam tỷ đi đến nơi đó.

Chỉ là sau khi tìm khắp nơi cũng không thấy được cây hoa sơn chi nào. Bất qua lúc bọn cháu đi đến hồ sen thì lại nhìn thấy trong hồ hoa sen nở rất đẹp, còn có những nụ sen.

Nhất thời cháu cảm thấy thích thú, cho nên cháu liền kéo Tam tỷ đi lên cầu ngắm hoa. Chỉ là lúc ấy cháu nghe được ở phía sau mình có một tiếng gì đó vang lên giống như có người đá phải thứ gì.

Khi ấy cháu bị doạ sợ một chút chợt nghĩ có phải có người đang lén theo dõi bọn cháu hay không? Thế là cháu muốn quay đầu lại nhìn xem thì chợt nơi cổ chân cháu lại đau đớn, theo sau cả người cháu đều loạng choạng liền rơi xuống nước.

Sau đó Tam tỷ lại nhảy xuống cứu cháu, lúc này Ngũ tỷ cũng chạy đến, là gã hộ vệ đã cứu cháu cùng Tam tỷ lên bờ. Còn những việc tiếp theo nữa thì chắc là tổ mẫu cũng đã biết."

Nói tới đây, Lý Lệnh Quyên lập tức quỳ xuống, khóc lóc nói: " Tổ mẫu, những lời cháu nói từng câu rừng chữ đều là sự thật. Nếu cháu gái dám có một chữ giả dối thì cháu sẽ c.h.ế.t làm đầu thai thành súc sinh, muôn kiếp không thể làm người."

Cho nên khi nghe Lý Lệnh Quyên nói xong, mọi người trong phòng đều nghĩ, chắc hẳn là Lý Lệnh Kiều sau lưng giở trò.

Lúc này lão thái thái nhanh chóng nhìn về phía Lý Lệnh Kiều, bà nghiêm mặt, hỏi nàng: " Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cháu đi theo phía sau bọn họ để làm gì?"

Giờ phút này trong lòng bà lại nghĩ, mấy đứa cháu gái này của bà thực là biết gây phiền phức cho bà.

Ngày trước bà cho rằng Lý Lệnh Yến là một người có tính tình dịu dàng hiền thục nhưng không ngờ nàng lại có gan lớn để làm ra những việc như vậy.

Theo sau bà lại nghĩ, vẫn là Uyển nhi tốt nhất. Chẳng những nàng không khiến cho bà phải lo lắng, tâm địa nàng lại còn thiện lương đối với bà cũng hiếu thuận, chưa bao giờ nàng giở trò trước mặt bà, cũng không cãi lời bà việc gì.

Vì thế lão thái thái liền quay đầu nhìn thoáng qua Lý Lệnh Uyển. Bà thấy hiện giờ nàng vẫn quy quy củ củ ngồi trên ghế, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn nhìn thấy thế không khỏi liền gật gật đầu.

Lý Lệnh Kiều cũng nhanh chóng lên tiếng chất vấn Lý Lệnh Quyên: " Lời nói này của ngươi là có ý gì? Chẵng lẽ ý của ngươi chính là nói việc ngươi rơi xuống nước là do ta ở sau lưng giở trò hay sao? Tại sao ngươi lại phải vu oan hãm hại ta như vậy? Ta thực muốn xé rách cái miệng nhỏ này của ngươi ra đó."

Dứt lời Lý Lệnh Kiều liền tiến về phía Lý Lệnh Quyên, nàng muốn giơ tay đến cái miệng của Lý Lệnh Quyên.

Lúc này nha hoàn hai bên cạnh nhanh tay muốn kéo nàng lại. Nhưng vẫn muộn nàng đã đi tới trước mặt Lý Lệnh Quyên, đưa tay cào vào mặt Lý Lệnh Quyên, vì quá đau đớn Lý Lệnh Quyên liền khóc lớn.

Từ Thị thấy thế vội vàng nói với Lý Lệnh Kiều: " Con đang làm cái gì vậy? Còn không mau dừng tay?"

Mặt khác các trưởng bối trong phòng đều đồng loạt đứng lên. Còn có nha hoàn hai bên ra sức lôi kéo Lý Lệnh Kiều ra khỏi người Lý Lệnh Quyên.

Sau đó Lý Lệnh Quyên được nhũ mẫu của mình ôm vào lòng, bà ta đau lòng thay nàng cũng rơi nước mắt.

Lý Lệnh Uyển nhìn thấy mọi chuyện nháo loạn đến thế này cũng không biết bản thân mình rốt cuộc có tâm trạng gì nữa.

Nhìn màn kịch này quá là hấp dẫn, quả thực khiến trái tim nhỏ bé của nàng chịu không nổi nha.

Nàng liền quay đầu nhìn Lý Duy Lăng cùng Lý Duy Lương, rõ ràng hai người bọn họ đều bị việc này làm cho kinh hãi, cho nên cả hai người đều nhanh chóng đứng dậy bộ dạng vô cùng khiếp sợ.

Nhưng Lý Duy Nguyên thì khác, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ giống như hắn chỉ là một người đến đây xem kịch hay mà thôi, tóm lại mọi việc ở đây không liên quan gì đến hắn cả.

Lúc này sắc mặt lão thái thái xanh mét, toàn thân bà đều run lên. Sau đó bà liền đưa tay cầm tách trà bên bàn đập mạnh xuống đất, tiếng tách vỡ vang lên những mãnh sứ cũng rơi tán loạn trên mặt đất.

" Phản, tất cả đều phản rồi. Các ngươi còn để ta vào mắt nữa hay không? Ngay trước mặt ta mà lại dám làm loạn như thế sao?" Bà đập mạnh cây trượng trong tay xuống mặt đất, đột nhiên bà chợt ho khan, đám người Lý Tu Trúc bị dọa sợ liền vội vàng chạy đến chỗ bà.

Từ Thị còn luống cuống kéo Lý Lệnh Kiều: " Con nhìn xem con đi, con đã khiến tổ mẫu tức giận đến thế nào rồi? Còn không mau quỳ xuống, cầu xin tổ mẫu bớt giận."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-70.html.]

Từ Thị lại nhìn lão thái thái cười nói: " Thường ngày tính tình Kiều Nhi rất dễ xúc động, người cũng biết Kiều Nhi tuyệt đối không có ý bất kính với mẫu thân."

Lúc này lão thái thái đưa tay nhận lấy tách trà từ tay Song Hồng, bà uống một ngụm nhưng vẫn ho khan không ngừng.

Theo sau bà liếc mắt nhìn Từ Thị, hừ lạnh nói: " Kính trọng ta? Lão bà tử ta bước một chân vào quan tài thì ai còn kính trọng ta hả? Chỉ sợ các ngươi còn mong ta sớm c.h.ế.t đi đỡ phải làm chướng mắt các ngươi."

Lời nói này quả thực rất nghiêm trọng. Lập tức đám người Lý Tu Trúc liền quỳ xuống. Tất nhiên Lý Duy Nguyên cùng Lý Lệnh Uyển là thân phận tôn bối thì cũng phải tự động quỳ theo.

" Mẫu thân nói những lời này thì chúng ta làm sao nhận nổi?" Lý Tu Trúc quỳ trên mặt đất nói, khoé mắt cũng ươn ướt, sau đó hắn lại dập đầu nói tiếp: " Cầu xin mẫu thân đừng vì những chuyện của đám tôn bối mà tức giận. Bọn chúng không hiểu chuyện, cứ để chúng con quản giáo lại là được."

" Các ngươi quản giáo như thế nào? Quản giáo đến mức hiện giờ đám chúng nó đều chẳng thèm để ta vào mắt, còn dám đứng trước mặt là mặc nháo loạn như thế sao?"

Lão thái thái tức giận không thể bình tĩnh lại vừa cầm trượng trong tay, vừa lạnh lùng quát: " Hôm này tâm trạng ta rất vui khi đi đến chùa Thừa Ân này dâng hương bái Phật, trong lòng còn nghĩ muốn trước mặt Bồ Tát cầu phúc cho đám hậu bối các ngươi.

Ta là trưởng bối tất nhiên đều mong các ngươi sẽ có cuộc sống tốt. Kết quả thì thế nào, hiện giờ các ngươi lại nháo loạn như vậy sao, bất quá ta chỉ nói với các ngươi vài câu thì các ngươi lại nói lời nói này của ta các ngươi nhận không nổi? Vậy mọi chuyên nháo thành thế này thì lão bà tử ta chịu nổi có phải không? Dứt khoát vẫn cứ để ta bị các ngươi làm tức c.h.ế.t cho xong. Đến lúc đó ta dưới suối vàng gặp lại phụ thân của các ngươi, ta sẽ nói cho ông ta biết các ngươi bất hiếu với ta như thế nào để ông ta hiểu được bao nhiêu năm qua rốt cuộc ta đã sống ra sao."

Lão thái thái nói xong liền khóc vừa khóc lại vừa mắng, bà bảo rằng bản thân mình hết lòng lo lắng cho đám hậu bối các ngươi, kết quả thì lại nháo loạn thế này, cho nên bà vô cùng tức giận không thể chịu đựng được nữa.

Lúc trước lão thái thái cũng không thể lường trước sau khi Đỗ Thị c.h.ế.t đi, Lý Tu Tùng lại xuất gia làm hoà thượng.

Bà cũng từng lén đi đến gặp hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ hắn trở về. Dù sao hắn cũng là trưởng tử của mình ít nhiều gì bà cũng đã đặt nhiều tâm huyết lên người hắn.

Nhưng hắn chỉ vì một nữ nhân lại lựa chọn xuất gia làm hoà thượng, còn không chịu nhận người mẫu thân thân sinh này nữa.

Lão thái thái cảm thấy vô cùng khó chịu. Bà sống vì sỉ diện thế nên làm sao có thể để cho người khác biết được việc trưởng tử của mình lại đi xuất gia làm hoà thượng, vì vậy dù có đau lòng khó chịu cách mấy bà cũng phải đè nén xuống.

Chỉ là chuyện đó như cây kim trong lòng bà vậy, không có lúc nào không khiến bà khó chịu.

Hơn nữa hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, cho nên mới khiến những điều khiến bà đau lòng che giấu mấy ngày nay bộc phát ra ngoài.

Dù gì cũng là mẫu thân thân sinh của mình, trong lòng Lý Tu Trúc cùng Lý Tu Bách đối với bà vẫn là hiếu thuận.

Lập tức hai huynh đệ bọn họ liền dập đầu thỉnh tội với bà, Lý Tu Trúc nói: " Là chúng ta bất hiếu làm mẫu thân phải thương tâm. Những việc hôm nay, chúng ta sẽ tra hỏi rõ ràng không dám làm phiền mẫu thân phải lo lắng."

Lý Tu Trúc liền hỏi Lý Lệnh Kiều: " Kiều nhi, tại sao vừa rồi cháu lại đi theo sau Yến nhi cùng Quyên nhi? Quyên nhi còn nói, nghe phía sau vàng lên một tiếng động lớn có phải cháu đã đá thứ gì đó đến chỗ bọn họ không?"

Lý Lệnh Kiều vẫn còn phẫn nộ như cũ, nàng cảm thấy Lý Lệnh Quyên chính là đang vu oan hãm hại mình.

Hơn nữa Lý Tu Trúc là người ôn hoà nhất trong nhà, cho nên nàng lại càng không sợ hãi hắn.

Vì vậy khi nàng nghe hắn hỏi mình như thế, tức giận trả lời: " Nếu cháu nói, cháu cũng có ý định đi hái hoa sơn chi thì sao? Trùng hợp lại đứng phía sau bọn họ thì sao?"

" Kiều nhi," Từ Thị lập tức hét lớn một tiếng, " Con tại sao có thể nói chuyện với nhị thúc như thế? Còn không mau trả lời cho đàng hoàng."

Lý Lệnh Kiều nghe Từ Thị hét như thế, khí thế giảm xuống một chút, sau đó nàng liền quỳ gối xuống, thành thành thật thật trả lời: " Là Hồng Ngọc nói nhìn thấy Tam tiểu thư cùng Thất tiểu thư lén lúc đi ra ngoài, lại còn không mang theo nha hoàn. Thế là trong lòng cháu tò mò không biết bọn họ đi ra ngoài làm gì, cho nên cháu liền lặng lẽ đi theo sau. Chỉ là trên đường cháu không cẩn thận đá trúng viên đá nhỏ khiến nó lăn về phía trước."

Nói tới đây, giọng nói nàng có chút lớn hơn: " Nhưng cháu chỉ đá phải một viên đá nhỏ mà thôi, chuyện Thất muội rơi xuống nước thì có liên quan gì đến cháu?

Cháu lại đứng cách xa bọn họ như thế, chỉ dựa vào một viên đá nhỏ này thì làm sao có thể khiến Thất muội rơi xuống nước? Làm sao cháu có thể lợi hại như vậy? Hơn nữa cháu với Thất muội ngày thường đâu có ân oán gì với nhau, với lại bọn cháu lại là tỷ muội ruột thịt tại sao cháu phải hại muội ấy? Làm như vậy cũng không có lợi ích gì cho cháu."

Lý Tu Trúc nghe nàng nói như vậy cũng thấy có lý, vì thế trong lòng hắn cũng có chút khó xử.

Thật ra ai nói cũng đều có lý, cho nên hắn liền hỏi Lý Lệnh Yến: " Yến nhi, lúc ấy cháu đứng gần Quyên nhi nhất. Vì sao Quyên nhi rơi xuống nước chắc cháu là người rõ nhất."

Lúc này Lý Lệnh Yến vẫn luôn cúi đầu khóc thút thít, khi nàng nghe Lý Tu Trúc hỏi mình như thế liền ngẩng đầu lên.

Vốn dĩ nàng có vẻ mặt dịu dàng động lòng người, cho nên lúc này đôi mắt nàng lại vươn chút nước mắt thực khiến cho người khác khi nhìn thấy liền sinh ra vài phần thương tiếc.

DTV

" Hồi nhị thúc, tuy rằng lúc ấy cháu đứng bên cạnh Thất muội nhưng kỳ thật cháu cũng không biết vì sao muội ấy lại bỗng nhiên rơi xuống nước.

Cháu chỉ nhớ rõ, khi ấy phía sau có vàng lên một âm thanh, cháu liền quay đầu nhìn lại sau đó cháu nhìn thấy Ngũ muội đang đứng ở đầu cầu.

Cháu chỉ muốn hỏi Ngũ muội tại sao lại ở chỗ này, theo sau cháu lại nghe thấy Thất muội thét lên, muội ấy rơi xuống nước.

Lúc ấy cháu quá hoảng loạn không còn suy nghĩ được điều gì nữa, vì thế cháu nhanh chóng nhảy xuống nước cứu muội ấy. Chỉ là khi nhảy xuống cháu mới chợt nhớ là bản thân mình không biết bơi.

May mắn thay Thuần Vu công tử trùng hợp cũng đừng gần ngay đó bằng không cháu cùng Thất muội đã bỏ mạng ở đó."Nói tới đây, giọng nói nàng có chút nghẹn ngào.

Lý Tu Trúc nghe xong, liền cảm thán: " Yến nhi không màng tính mạng của bản thân xả thân cứu Quyển nhi, quả đúng là thủ túc tình thâm thực khiến người khác phải kính nể."

" Tỷ nói dối, tỷ ấy vu oan cho cháu," Lúc này Lý Lệnh Kiều bỗng nhiên đứng lên, chỉ tay vào mặt Lý Lệnh Yến mắng to: " Ta và tỷ không thù không oán, tại sao tỷ phải hãm hại ta?"

Những lời nói vừa rồi của Lý Lệnh Yến, tuy không có một chữ nào nói thẳng việc này do Lý Lệnh Kiều làm ra nhưng lại có ý ám chỉ khá cao, thật khó khiến người ta không nghi ngờ Lý Lệnh Kiều cho được.

Sau đó liền nghe được Lý Tu Trúc lên tiếng: " Căn cứ vào lời nói của ba người các cháu, tất nhiên lúc ấy do Kiều nhi vô tình đá trúng viên đá vừa hay viên đá lại va vào chân của Quyên nhi. Khiến cho Quyên nhi hoảng hốt cùng đau chân mà trên cây cầu kia lại hẹp không có thanh chắn che chở, vì thế Quyên nhi mới bị rơi xuống nước."

Theo sau hắn lại nói tiếp: " Kiều nhi chỉ vì nhất thời vô ý mọi chuyên chỉ là một sự trùng hợp mà thôi, chuyện này cũng không thể trách Kiều nhi."

Cho dù Lý Tu Trúc nói như thế, nhưng Lý Lệnh Kiều vẫn không hài lòng với kết quả này.

Bởi vì Lý Lệnh Kiều cảm thấy việc Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước vốn không liên quan gì đến mình.

Bất quá nàng chỉ vô ý đá trúng một viên đá nhỏ thôi mà, mặc dù có trúng vào chân Lý Lệnh Quyên đi nữa thì làm sao có thể đến mức khiến Lý Lệnh Quyên rơi xuống nước?

Nếu thực sự bản thân nàng lợi hại như vậy, sau này chẳng phải nàng nên đi thi làm võ sư sao?

" Nhị thúc," nàng tức giận kêu Lý Tu Trúc, " Thúc vì sao khômg nghĩ là do Tam tỷ đẩy Thất muội xuống nước? Chẳng phải tỷ ấy là người đứng bên cạnh Thất muội sao, chỉ cần tỷ ấy dùng sức một chút thì có thể đẩy ngã Thất muội. Sau đó tỷ ấy vì muốn phủi sạch quan hệ cho nên mới trút lên người của cháu."

Bị một tiểu bối ra mặt chống đối như vậy, tuy rằng ngày thường Lý Tu Trúc vẫn luôn ôn hoà, nhưng hiện tại hắn nhịn không được liền trầm mặc nói: " Nếu theo như lời cháu nói, nếu Yến nhi đẩy Quyển nhi rơi xuống nước thì tại sao Yến nhìn lại còn nhảy xuống cứu Quyên nhi?

Hơn nữa bản thân Yến nhi cũng không biết bơi, nếu không có Thuần Vu thế tử đứng gần đó nói không chừng Yến nhi cùng Quyên nhi đã c.h.ế.t đuối.

Ai mà lại đẩy người khác xuống nước, sau đó lại không màng tính mạng của bản thân mà nhảy xuống cứu ngươi đó đâu, chẳng phải hậu quả chính là bản thân mình cũng bị c.h.ế.t đuối sao? Vậy chẳng phải rất ngốc à?"

" Việc này cháu làm sao biết được?" Lý Lệnh Kiều thét lên nói: " Tỷ ấy nhiều mưu mô như vậy, làm sao cháu biết trong đầu tỷ ấy đang suy tính điều gì?"

Bỗng nhiên nàng nghĩ ra được điều gì đó, nàng chợt trừng mắt, nói lớn: " Cháu biết rồi, cháu biết rồi. Tất nhiên là ngay từ đầu tỷ ấy đã nhìn thấy Thuần Vu thế tử đứng gần đó, cho nên tỷ ấy mới cố ý muốn rơi xuống nước để Thuần Vu thế tử đến cứu tỷ ấy.

Nhưng tỷ ấy lại không có cớ ngã xuống nước, vì thế tỷ ấy mới ra tay đẩy Thất muội lại tự mình nhảy xuống cứu để cho người ngoài nhìn thấy sẽ nói là thủ túc tình thâm.

Nếu lúc đó Thuần Vu thế tử cũng nhảy xuống cứu tỷ ấy, cả hai người đều y phục ướt sủng chẳng phải Thuần Vu thế tử phải chịu trách nhiệm với tỷ ấy sao? Tất nhiên ý định đó không tồi nhỉ."

Vừa rồi Lý Lệnh Yến chỉ biết khóc không lên tiếng. Nhưng đột nhiên lúc nàng lại xông tới trước mặt Lý Lệnh Kiều, nàng đưa tay chỉ vào vết thương trên cổ mình, nàng khóc lóc nói: " Đều là tỷ muội ruột thịt, tại sao Ngũ muội lại có thể phá hoại thanh danh của ta như vậy?

Ngũ muội, muội nhìn vào vết thương trên cổ ta này. Khi y phục ta bị ướt còn phô bày cơ thể trước mặt nam tử khác thực sự lòng ta đã chết. Mới vừa rồi nếu không phải nha hoàn kịp thời trở về thấy ta thắt cổ tự tử thì ta đã c.h.ế.t rồi. Chẳng lẽ nghe vậy Ngũ muội còn có ý nghĩ ta là cố ý rơi xuống nước chỉ vì để Thuần Vu thế tử cứu sao?"

Tiếp đến Lý Lệnh Yến lại che mặt khóc lóc thảm thiết, như vậy làm sao Lý Lệnh Kiều có thể nói gì nàng được nữa?

Dù sao trong lúc nàng nói những câu đó thì Lý Lệnh Kiều đều không lên tiếng phản bác một chữ.

Nhưng cho dù nàng nói như thế nào thì Lý Lệnh Kiều chỉ tức giận nói tiếp: " Ai biết được vừa rồi tỷ muốn c.h.ế.t thật hay c.h.ế.t giả? Nói không chừng chỉ là giả bộ như thế thôi, bằng không làm sao nha hoàn lại có thể trùng hợp nhìn thấy cảnh tỷ thắt cổ tự tử thế kia mà tới cứu tỷ? Tất nhiên là tỷ vốn đã biết trước bọn nha hoàn sắp vào phòng, cho nên mới cố ý thắt cổ tự tử muốn dùng việc này lừa gạt chúng ta sao, tỷ nghĩ rằng việc này không có chút liên quan gì đến tỷ à."

Lý Lệnh Yến nghe xong chỉ biết cắn chặt môi, dứt khoát không lên tiếng, theo sau nàng muốn chạy đến vách tường để đập đầu vào.

Nhưng lúc này nha hoàn cùng v.ú già đã sớm ba chân bốn cẳng lôi kéo nàng.

Lý Lệnh Yến vừa khóc vừa nói: " Tại sao lại phải giữ ta làm gì? Cứ để cho ta c.h.ế.t đi để chứng minh sự trong sạch của mình."

Lý Tu Bách thấy nữ nhi bảo bối của mình bị người khác ức h.i.ế.p đến muốn c.h.ế.t đi, trong lòng hắn cực kỳ đau lòng cùng tức giận.

Vì thế trong lúc nóng giận hắn không chút nghĩ ngợi, liền tát Lý Lệnh Kiều một cái.

Sau đó Lý Lệnh Kiều tức giận ngồi bệch xuống đất khóc rống lên: " Thúc đánh ta? Thúc dựa vào cái gì mà đánh ta? Phụ thân của ta chưa bao giờ đánh ta một cái nào. Ta sẽ bảo phụ thân của ta đến nói chuyện rõ ràng với thúc."

Tiếp đến nàng lại kêu to: " Phụ thân, phụ thân, người ở nơi nào? Nữ nhi của người bị người khác đánh đây này, người mau ra đây lấy lại công đạo cho con đi."

Từ Thị cũng đau lòng thay Lý Lệnh Kiều, lúc này nàng cũng giận dữ nhìn về phía Lý Tu Bách kêu to: " Tam đệ, ngươi đang làm cái gì vậy? Nữ nhi của ngươi là bảo bối còn nữ nhi của ta không phải sao? Nó cũng chỉ là một đứa bé thôi, nếu nó nói gì sai ngươi có thể trách mắng nó vài câu nhưng tại sao ngươi lại ra tay đánh nó? Ngươi tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình cứ như vậy mà ức h.i.ế.p hai mẫu tử chúng ta sao?"

Nói tới đây Từ Thị liền chạy đến ôm Lý Lệnh Kiều mà khóc, nàng vừa khóc vừa kêu lớn, người đại phòng của nàng bị ức hiếp, nàng là đại tẩu cũng không có người nào kính nể nàng.

Sau đó nàng lại khóc mắng Lý Tu Tùng không biết cố gắng để cho nàng cùng nhi tử cùng nhi nữ bị người khác ức hiếp.

Còn Lý Lệnh Kiều cũng ôm Từ Thị khóc lớn, luôn miệng kêu phụ thân, nói rằng bản thân mình bị người ta đánh bị khi dễ, bản thân nàng không muốn sống nữa.

Vì thế cục diện vừa mới yên ổn một chút thì hiện tại lại nháo loạn lên. Lý Tu Trúc thấy hoàn cảnh như thế, hắn giận đến trên trán cũng nổi gân xanh nhưng lại không nói gì hết.

Lý Tu Bách thì sắc mặt đều thay đổi trong lòng vô cùng loạn. Lúc này mọi người đều chạy đến trấn an bọn họ.

Cả một đám người đều lộn xộn cả lên chỉ có Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên yên lặng đứng nhìn.

Đêm nay thực là hỗn loạn mà, nàng không biết bản thân mình nên dùng tâm trạng gì mà để đối mặt với những chuyện này đây.

Chỉ là hiện tại Lý Duy Nguyên vẫn luôn nhìn nàng. Đối với hắn mà nói mọi việc chỉ cần không dính dán gì đến hắn cùng Lý Lệnh Uyển, thì hắn rất lười quan tâm.

Mặc cho đám người bọn họ muốn nháo loạn thế nào cũng được, đấu đá nhau cũng được, trước sau hắn vẫn thờ ơ như không có gì, chỉ coi như là hắn đang xem kịch mà thôi.

Bất quá nàng cũng nhìn về hắn, trong mắt nàng tràn đầy mệt mỏi trong lòng hắn chợt căng thẳng, vì thế hắn đi ngang qua đám người Lý Lệnh Kiều cùng Lý Lệnh Yến, vội vạng đi đến chỗ nàng đỡ nàng đứng lên.

Hắn bắt đầu cảm thấy có chút không kiên nhẫn, hắn thầm nghĩ, hiện tại mọi việc đã nháo loạn đến thế này rồi cũng phải chấm dứt thôi, nếu không Uyển Uyển của hắn chỉ có thể chờ đợi ở nơi này không được nghỉ ngơi nàng sẽ rất mệt.

Lúc này hắn đang muốn mở miệng nói, những bỗng nhiên nghe được tiếng Song Hồng kinh hoảng kêu lên: " Không hay rồi. Lão thái thái, lão thái thái ngất xỉu rồi."

Loading...