Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-10-30 15:11:05
Lượt xem: 28
Hai ngày sau, Lâm Uyển vẫn không thấy Lý Duy Nguyên sai người đến lấy lại áo choàng. Sau một lúc suy nghĩ, nàng quyết định gấp áo choàng lại, ôm vào n.g.ự.c đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên.
Nàng vừa biết được tin hôm nay Lý Duy Nguyên có việc phải ra ngoài, cho nên nàng vội vàng đem trả áo choàng trong lúc hắn không có mặt ở tiểu viện.
Lúc xưa nàng từng đi từ Di Hoà Viện đến tiểu viện của hắn, vì vậy nàng rất quen thuộc đường đi. Trên đường đi đến đó, nàng âm thầm nhìn xung quanh càng cảm thấy có chút căng thẳng.
Sau khi đến cửa viện, nàng đứng ngơ ngẩn nhìn cánh cửa khép kín rất lâu, cuối cùng nàng mới giơ tay gõ cửa.
Người bước ra mở cửa chính là Tiểu Phiến. Hôm nay Lý Duy Nguyên đã dẫn theo Cẩn Ngôn đi ra ngoài gặp mặt đồng liêu, cho nên nàng ta đang quét dọn trong viện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, lại vội vàng bước ra mở cửa, liền nhìn thấy Lâm Uyển.
Vẻ mặt Tiểu Phiến khá kinh ngạc, nàng ta không ngờ tới nha hoàn này cũng dám đến nơi đây. Trong phủ ai mà không biết nơi ở của tướng gia không thể tuỳ tiện đến?
Mọi người thường vẫn đi đường vòng tránh không đi đến nơi này. Sau khi kinh ngạc qua đi, Tiểu Phiến tỏ thái độ cực kỳ khách khí với Lâm Uyển.
Nàng ta hỏi hôm nay Lâm Uyển đến đây làm gì, sau đó lại nhận lấy áo choàng trong tay Lâm Uyển, còn ôn hoà cười nói: " Chờ tướng gia trở về ta sẽ giao áo choàng lại cho ngài ấy."
Bất quá trong lòng Tiểu Phiến càng cảm thấy ngạc nhiên. Vì sao áo choàng của Lý Duy Nguyên lại nằm trong tay nha hoàn này? Chẳng lẽ nhiều ngày qua Lý Duy Nguyên đã đến gặp mặt nha hoàn này?
Sau khi Tiểu Phiến nhớ lại vẻ mặt khẩn trương của Lý Duy Nguyên khi nhìn thấy nha hoàn này, trong lòng nàng ta cũng đã hiểu rõ, vì thế cử chỉ cùng lời nói càng trở nên ôn hoà.
Theo sau nàng ta lại nghiêng người, nói: " Ngươi có muốn vào đây uống ly trà không?"
Tuy rằng Lý Duy Nguyên không muốn ai bước vào tiểu viện của hắn, nhưng Tiểu Phiến thầm nghĩ trước đó vài ngày chính Lý Duy Nguyên đã bế nha hoàn này về đây, còn cho nàng nằm trên giường của hắn, cử chỉ đối với nàng lại vô cùng dịu dàng.
Cho dù hiện tại nàng ta có để nha hoàn này vào trong chắc Lý Duy Nguyên cũng không trách mắng đâu nhỉ?
Nhưng bỗng nhiên Lâm Uyển có bộ dạng kinh hãi, vội xua tay: " Không, không, ta không vào đâu. Ta, ta còn việc đi trước đây."
Dứt lời, nàng liền xoay người chạy đi. Tiểu Phiến nhìn thấy nàng hốt hoảng bỏ chạy như vậy, cũng cảm thấy khó hiểu. Một lúc sau Tiểu Phiến lại lắc đầu, đóng cửa lại.
Quả thực trong lòng Lâm Uyển cực kỳ kinh hãi. Vừa rồi suốt đoạn đường đi đến đây, tâm trạng rất căng thẳng.
Sau đó nhìn thấy Tiểu Phiến mở cửa, nàng càng cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.
Nàng cũng không biết vì sao bản thân cứ mãi vô dụng như vậy, vẫn cứ có cảm giác cận hương tình khiếp, nàng phát hiện bản thân không dám tiến vào tiểu viện của Lý Duy Nguyên.
( Cận hương tình khiếp: càng gần nhau lại càng cảm thấy hồi hộp, lo lắng.)
Nơi đó chứa đựng nhiều hồi ức ngọt ngào của bọn họ, nàng sợ nếu bước vào trong ngăn không được thương tâm sẽ khóc mất, cho nên không vào là tốt nhất.
Nàng uể oải quay trở về Di Hoà Viện. Bất quá nàng vừa bước trên đường đá, bỗng nhiên lại nghe thấy có người kêu mình: " Tiểu Điệp."
Nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chu ma ma đang đứng trước cửa viện. Hôm nay bà ta mặc y phục màu lam, váy dày đen, trên tóc còn cài một cây trâm bạc, trán lại đeo một vải lụa khảm ngọc, mỉm cười nhìn nàng.
Lâm Uyển chỉ đành phấn chấn lại tình thần, trên mặt cũng mang theo ý cười đi đến gọi một tiếng Chu ma ma, lại cúi người hành lễ với bà ta.
Chu ma ma vội đỡ nàng dậy, cười nói: " Lần đầu tiên gặp ngươi ta đã cảm thấy thân quen rồi, ngươi còn khách khí với ta như vậy làm gì? Ta lại không có nữ nhi, trong lòng ta luôn xem ngươi là nữ nhi của mình, cho nên đừng khách khí với ta như vậy."
Lâm Uyển nghe xong, chỉ cười không đáp lời. Nàng không quên ngày ấy Chu ma ma chửi mắng mình như thế nào. Bất quá nàng cũng không muốn nói gì, sau đó nàng cầm chìa khoá mở cửa viện mời bà ta vào trong.
Chu ma ma còn nắm tay nàng bước vào. Mấy ngày nay bà ta luôn đối xử ân cần với nàng.
Từ sau khi Tiểu Phiến có những cử chỉ khách khí với nàng, thì trong lòng bà ta thầm cho rằng Tiểu Phiến cùng nàng có quan hệ sau xa, bằng không nàng sẽ không được chuyển đến Di Hoà Viện, còn để nàng tự do sống ở đây. Phải biết rằng những nha hoàn tầm thường làm sao có vinh hạnh như vậy? Cho nên Chu ma ma thỉnh thoảng sẽ đến Di Hoà Viện trò chuyện cùng Lâm Uyển. Trong lòng bà ta thầm tính toán, bản thân mình không thể sánh bằng địa vị hiện giờ của Tiểu Phiến. Nhưng đã là người ai mà không thích trèo cao?
Cẩn Ngôn và Tiểu Phiến là đôi phu thê quản lý mọi chuyện trong Lý phủ, nếu có thể nhờ người khác nói vời lời tốt đẹp trước mặt Tiểu Phiến, biết đâu sau này cuộc sống của bà ta sẽ tốt hơn thì sao?
Thừa dịp Tiểu Phiến vẫn đang coi trọng nha hoàn này, bà ta nên tạo quan hệ tốt cùng nàng. Vì vậy cách vài ngày, bà ta lại đi đến nơi này trò chuyện cùng nàng.
Lâm Uyển cũng không phải kẻ ngốc, cho nên mỗi lần Chu ma ma nói điều gì, nàng chỉ cười cho qua.
Hai ngày nay thời tiết khá tốt, cũng có nắng. Vì vậy sáng sớm nàng đã đem tất cả y phục cùng chăn nệm ra ngoài sân viện phơi, hiện giờ bên trong sân đầy màu sắc.
Chu ma ma nhìn thấy vậy, trong lòng cực kỳ hâm mộ. Sau đó bà ta lại nghĩ, với những y phục thượng hạng như vậy, nếu tuỳ tiện lấy một cái ra ngoài bán không biết sẽ được bao nhiêu bạc?
Càng chưa nói đến những trang sức trong phòng. Theo sau bà ta lại thoáng liếc nhìn đến Lâm Uyển, trên người nàng là áo trắng cùng váy dài đen, tóc vấn một cây trâm bạc.
Chu ma ma liền thân thiết kéo tay nàng, nói: " Ngươi đúng thật là đồ ngốc mà. Tứ tiểu thư đã mất nhiều năm như vậy, chẳng phải những đồ tốt này chỉ toàn cất trong tủ đến mốc meo sao? Theo ý ta, nếu Tiểu Phiến cô cô đã để ngươi chăm sóc nơi này, vì sao ngươi không dùng những trang sức cùng y phục đó đi? Ai sẽ để ý chuyện này? Thậm chí ngươi có âm thầm đem
vài món đi ra ngoài bán, người khác làm sao biết được? Ngươi hãy sử dụng những thứ đó đi, còn hơn cứ mãi cứ giữ chúng?"
Lâm Uyển vẫn còn đang có chuyện phiền lòng, cho nên nàng không muốn để ý đến những lời nói của bà ta. Nàng nghe xong chỉ cúi đầu mỉm cười, sau đó rút bàn tay mình ra khỏi tay bà ta.
Hiện giờ trong đầu Chu ma ma luôn suy nghĩ điều đó. Nhìn thấy y phục nhiều màu sắc treo trong sân, mắt bà ta lại sáng lên, còn có thể quan tâm đến chuyện gì?
Sau đó bà ta lại nhìn đến Lâm Uyển, thực sự tướng mạo của nàng rất đẹp, tính tình lại ôn nhu mềm mại, vừa nhìn đã biết là người tốt. Nếu có thể cưới nàng cho nhi tử của mình quả là một lựa chọn tốt.
Huống chi sau khi cưới nàng về, tất nhiên nàng phải nghe theo lời bà ta nói. Đến lúc ấy đồ vật trong Di Hoà Viện này, bà ta có thể bảo nàng lấy vài món đem ra ngoài bán, ai có thể biết được việc này?
Lúc này Chu ma ma liền đưa tay nắm lấy tay nàng, mặt mày vui vẻ, thân mật nói với nàng: " Đã nhiều ngày qua ta có dò hỏi khắp nơi, không ngờ thân thế của ngươi lại đáng thương như vậy, phụ mẫu đều đã mất trên đời này chỉ còn lại mình ngươi. Ta nghe xong, trong lòng cũng cảm thấy đau buồn."
Nhìn thấy Lâm Uyển chỉ cúi đầu không nói lời nào, bà ta lại nói tiếp: " Ngươi cũng biết đấy, cả đời này ta chỉ sinh ra hai nhi tử, không có một người nữ nhi nào. Ngày ấy lần đầu tiên nhìn thấy ngươi trong lòng ta rất vừa ý. Nhiều ngày qua ta cũng âm thầm quan sát thấy ngươi là người hiền lành, làm việc gì cũng đều chu toàn. Trong đầu ta đã sớm tính toán, muốn đến cầu xin Tiểu Phiến cô cô đồng ý gả ngươi cho nhi tử của ta."
Trong lòng Lâm Uyển vô cùng khiếp sợ, liền ngẩng đầu lên nhìn Chu ma ma.
Chuyện quái quỷ gì đây? Đột nhiên Chu ma ma lại muốn nàng trở thành con dâu của bà ta? Trò đùa này thực quá lớn nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-119.html.]
" Chu ma ma," nàng miễn cưỡng cười nói, " Người đừng nói đùa như vậy. Việc này không được đâu."
Chu ma ma lại nói tiếp: " Có gì mà không được? Chẳng lẽ trong lòng ngươi không muốn sao? Người là kẻ ngốc à, ngươi cũng biết rõ ta đã làm việc trong Lý phủ này nhiều năm như vậy, mọi người ở đây ai cũng coi trọng ta không giấu gì ngươi, gia cảnh nhà ta cũng coi như khá tốt những kẻ hạ nhân bên ngoài làm sao sánh bằng. Nếu ngươi bằng lòng gả cho lão đại nhà ta, tục ngữ có câu quốc gia có tể tướng, gia đình có trưởng tử. Chẳng phải sau này mọi tài sản của nhà ta không phải thuộc về các ngươi sao? Đến lúc đó hai người các ngươi đều có địa vị trong đám hạ nhân trong Lý phủ này, tuy rằng tuổi tác có hơi chênh lệch, còn hơn là ngươi tuỳ tiện tìm một gã sai vặt bên ngoài thành thân sao?"
Bà ta nói thực thành tâm nhưng Lâm Uyển nghe xong lại không biết nên khóc hay nên cười: " Chu ma ma, cảm tạnlòng tốt của người. Nhưng việc này ta không thể đồng ý."
Chu ma ma nghe vậy, liền thay đổi sắc mặt: " Thường ngày vẫn có không ít nha hoàn muốn được gả vào nhà ta, muốn làm con dâu của ta, nhưng ta đều không đồng ý. Ta vì thương tiếc ngươi, lại thấy ngươi hợp ý cho nên mới nói những lời này. Chuyện này ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu bỏ quan mối hôn sự này lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp."
Lâm Uyển nghe xong, trong lòng cảm thấy không vui. Lời nói của Chu ma ma bề ngoài có vẻ rất quý trọng nàng, nhưng bên trong lại chẳng khác nào là bức hôn?
Vì thế nàng cũng thay đổi sắc mặt, không nhanh không chậm nói: " Chu ma ma, ta vừa vào phủ được ít ngày trong lòng còn muốn làm việc ở đây mấy năm, làm sao nghĩ đến chuyện thành thân? Hơn nữa, trong phủ còn nhiều nha hoàn gia thế tốt hơn ta, người cứ đi tìm bọn họ làm con dâu của mình đi, cần gì phải để tâm một nha hoàn nhỏ bé như ta?"
Chu ma ma bị những lời nói này của nàng khiến cho bà ta vô cùng tức giận. Bất quá bà ta cũng cố gắng thu liễm lại, trên mặt mang theo vài phần khinh miệt: " Là ta cầu xin ngươi làm con dâu của ta sao? Chẳng qua vì ta thấy hoàn cảnh ngươi đáng thương có lòng tốt quan tâm ngươi thôi, ngươi đã không cảm kích còn lại nói những lời này với ta."
Dứt lời, bà ta liền đứng dậy, tức giận rời khỏi đây. Lâm Uyển cũng không có ý định giữ bà ta lại, sau khi thấy bà ta rời đi nàng lập tức khoá cửa viện lại, rồi đem tất cả y phục cùng chăn nêm trong sân treo trở lại tủ quần áo.
*
Lúc Lý Duy Nguyên trở về trời đã sụp tối, Tiểu Phiến nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng đi ra mở cửa.
Sau đó nàng ta ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người Lý Duy Nguyên. Nàng ta liền đưa mắt thăm dò Cẩn Ngôn, ngụ ý hỏi có phải tướng gia đã uống rượu? Cẩn Ngôn chỉ gật đầu không lên tiếng.
Trong lòng Tiểu Phiến cũng cảm thấy kinh ngạc. Trước đây Lý Duy Nguyên rất ít khi uống rượu, cho dù có uống cũng không để bản thân quá say. Vì vậy rất ít khi hắn đụng đến rượu, nhưng vì sao hôm nay lại uống?
Hơn nữa mùi rượu trên người hắn quá nồng, có lẽ hắn đã uống không ít. Nhưng Tiểu Phiến cũng không dám lên tiếng hỏi vội vàng đi lấy một thau nước ấm đưa đến.
Sau khi Lý Duy Nguyên rửa mặt cùng tay xong, hắn đưa tay nhận lấy khăn sạch trong tay Tiểu Phiến, còn lên tiếng hỏi: " Hôm nay có những chuyện gì?"
DTV
Tiểu Phiến nghe xong, liền vội vàng đi lấy áo choàng lông chồn đem đến trước mặt hắn, nói: " Buổi sáng hôm nay Tiểu Điệp cô nương đích thân đem nó đến đây."
Động tác xoa tay của Lý Duy Nguyên chợt ngừng lại. Hắn đưa mắt nhìn áo choàng được gấp chỉnh tề trong tay Tiểu Phiến. Lại đưa tay cầm lấy nó, nơi chóp mũi dường như còn ngửi thấy mùi hương của hoa mai.
Trong lòng Lý Duy Nguyên chợt rung động, theo sau lại hỏi: " Nàng có vào đây không?"
Tiểu Phiến lắc đầu: " Nô tì có mời nàng vào uống một ly trà, nhưng sau khi nghe nô tì nói như vậy dường như nàng có vẻ sợ hãi còn vội vàng chạy đi mất."
Nàng không dám vào đây nhìn một cái sao? Mỗi đồ vật cây cảnh ở nơi này đều do năm đó nàng đích thân bài trí kia mà.
Nghĩ đến đây, Lý Duy Nguyên vừa mềm lòng một chút đột nhiên đều biến mất, ánh nên chiếu lên gương mặt âm trầm của hắn.
Hắn xoay người vứt áo choàng lên trên bàn, một câu cũng không nói đi về gian phòng phía Tây. Sau đó lại ngồi xuống thư án nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tất nhiên Tiểu Phiến cũng không dám nói gì nữa, vội vàng đem thau nước đi ra ngoài. Chờ sau khi nàng ta đem nước tưới vào chậu cây hoa quế trong sân, bỗng nhiên nhìn thấy Cẩn Ngôn đứng phía trước, hắn ta đang thấp giọng nói chuyện với ai đó. Vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Một lúc sau, người nọ liền rời đi, Cẩn Ngôn lại vội vàng bước vào phòng. Tiểu Phiến nhanh tay bắt lấy hắn ta, nhẹ giọng hỏi: " Dường như tướng gia đang tức giận, nếu không có chuyện quan trọng gì thì thiếp khuyên chàng không nên vào đó chuốc họa vào thân."
Không ngờ rằng Cẩn Ngôn lại vô cùng bình tĩnh nói: " Đây là chuyện quan trọng. Nếu hiện giờ ta không báo cho tướng gia biết, chỉ sợ rằng sau này ngài ấy vô tình biết được, cái mạng nhỏ này của ta không thể giữ nổi đó."
Dứt lời, hắn ta liền thoát khỏi tay Tiểu Phiến, nhanh chân bước vào phòng. Sau đó hắn ta nhìn thấy Lý Duy Nguyên đang dựa lưng trên ghế bành nghỉ ngơi.
Cẩn Ngôn dừng bước, theo lại cẩn trọng lên tiếng: " Tướng gia, vừa rồi ám vệ có đến báo một chuyện quan trọng liên quan đến Tiểu Điệp cô nương."
Lý Duy Nguyên nghe xong, lập tức mở mắt nhìn hắn ta: " Chuyện gì?"
Cẩn Ngôn vội đem những chuyện hôm nay Chu ma ma nói với Lâm Uyển chỉ Lý Duy Nguyên nghe: ".... Ý của vị Chu ma ma này, là muốn Tiểu Điệp cô nương gả cho đại nhi tử của bà ta. Bất quá Tiểu Điệp cô nương đã nói những lời nghiêm túc cự tuyệt. Nhưng ám vệ nói bộ dạng lúc ấy của Chu ma ma là không cam lòng, sau khi trở về bà ta còn đập phá bàn ghế, còn nói Tiểu Điệp cô nương vậy mà dám không nể mặt bà ta, tất nhiên bà ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng. Đến lúc đó bà ta muốn Tiểu Điệp cô nương cầu xin được gả cho nhi tử của bà ta."
Nói xong Cẩn Ngôn liền âm thầm quan sát vẻ mặt Lý Duy Nguyên, hắn ta thấy đôi mắt Lý Duy Nguyên tràn đầy lửa giận, sắc bén vô cùng.
Chu ma ma là cái thá gì, dám cả gan muốn Uyển Uyển gả cho nhi tử của bà ta, còn muốn Uyển Uyển hạ mình cầu xin sao?
" Loại người này giữ lại trong phủ làm gì nữa?" Lý Duy Nguyên ngã người ra sau, ngữ khí lạnh lẽo, " Trong đêm nay đem cả nhà bà ta lột sạch y phục ném đến bãi tha ma. Phải bảo người cạnh giữ ở đó chỉ cần thấy bọn chúng bỏ chạy, liền bắt chúng trở về đó cho ta."
Bảy năm trước Lý Duy Nguyên từng hứa trước mặt Đại Giác Pháp Sư, chỉ cần Lý Lệnh Uyển có thể trơ về hắn bằng lòng cả đời không g.i.ế.c một ai.
Mấy năm nay hắn rất ít khi ra tay tàn nhẫn, trừ phi là người đó chọc giận đến hắn. Hơn nữa hắn cũng sẽ không trực tiếp hạ sát mà sẽ ném bọn họ vào tình cảnh hoặc nơi nào nguy hiểm nhất để bọn họ tự sinh tự diệt.
Tất nhiên kết cuộc cuối cùng của bọn họ vẫn là cái chết. Ví như những phản đồ trong Hoàng Cực Hội lần trước chống đối hắn, hắn đem trói tất cả bọn họ lại tống lên thuyền lớn, thả trôi trong biển trời rộng lớn. Cũng giống trường hợp của Chu ma ma lần này, hắn sẽ lột sạch y phục tống đến bãi tha ma.
Chưa tính ban đêm ở đó có rất nhiều thú dữ, trong một đêm bọn họ sẽ nằm trọn trong bụng bọn thú dữ. Hơn nữa trời lại lạnh như vậy, trên người không có y phục giữ ấm, với cái thời tiết này không bị đông c.h.ế.t cũng là lạ.
Dù sao Cẩn Ngôn cũng đã đi theo Lý Duy Nguyên bao năm, hắn ta đã gặp qua nhiều chuyện, cho nên không hề khiếp sợ với cách hành xử này của Lý Duy Nguyên đối với Chu ma ma. Vì vậy hắn ta vội cung kính đáp ứng, rồi xoay người rời đi.
Phàm là chuyện có liên quan đến Tứ tiểu thư, tướng gia sẽ vô cùng tức giận. Huống cái mụ Chu ma ma này lại dám to gan lớn mật như vậy, còn muốn Tứ tiểu thư gả cho nhi tử của bà ta. Lại phát ngôn bừa bãi muốn Tứ tiểu thư cầu xin mình.
Tứ tiểu thư chính là đầu quả tim của tướng gia, tướng gia còn hận không moi t.i.m mình ra cho Tứ tiểu thư, làm sao có thể để người khác ức h.i.ế.p nàng?
Chờ sau khi Cẩn Ngôn rời đi, Lý Duy Nguyên lại tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc. Bỗng nhiên hắn lại lớn tiếng gọi Tiểu Phiến vào phòng, còn phân phó nàng ta: " Ngày mai ngươi hãy đưa Tiểu Điệp đến đây. Sau này nàng sẽ là người hầu hạ bên cạnh ta, những việc khác không cần nàng làm nữa."
Hắn an bài nàng làm việc trong Lý phủ nhưng lại không ngờ tới có người dám cả gan tơ tưởng nàng trở thành con dâu của mình.
Hắn làm sao nhẫn nhịn được nữa? Thậm chí hắn còn muốn ngày đêm nàng đều ở bên cạnh mình mới có thể an tâm.
Hơn nữa nàng trở thành nha hoà hậu hạ bên người hắn....
Ánh mắt Lý Duy Nguyên chợt trở nên u ám, khoé môi cũng hơi cong lên. Quả thực trong lòng hắn rất chờ mong chuyện này.