Xuyên Vào Truyện, Ta Ôm Chặt Huynh Trưởng - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-10-30 15:08:10
Lượt xem: 27
Sau khi Lý Duy Nguyên bế vị tiểu thư này trở về Lý phủ, hắn lập tức sai người đi mời đại phu đến đây.
Đại phụ này họ Tiền là một thành viên của Hoàng Cực Hội, sau này lại đi theo Triệu Vô Tâm học y thuật mấy năm, cho nên ông ta cũng khá tinh thông y thuật, vì vậy Lý Duy Nguyên liền giữ ông ta ở lại Lý phủ.
Tiền đại phu lập tức cầm hộp thuốc đi đến đây, ông ta cung kính hành lễ với Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên phất tay, ý bảo ông ta đứng lên, Cẩn Ngôn đứng bên cạnh lên tiếng: " Tiền đại phu, mời người đến đây là vì muốn người xem vết thương của một vị tiểu thư."
Dứt lời, Cẩn Ngôn liền dẫn Tiền đại phu vào gian phòng ngủ phía Đông.
Hai năm trước trong Hoàng Cực Hội có một hương chủ sinh tà tâm, không biết nghe ai báo tin nói rằng Lý Duy Nguyên là kẻ giả mạo, hắn ta lại còn muốn liện kết mọi người trong hội phế truất chức vụ của Lý Duy Nguyên.
Sau khi Lý Duy Nguyên biết mọi chuyện cũng không ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t hết bọn họ. Hắn còn dùng chuyện này ra tay chấn chỉnh lại toàn bộ mọi người trong Hoàng Cực Hội một phen, phàm những ai không phục tùng hắn, tất cả đều bị trục xuất khỏi Hoàng Cực Hội.
Kỳ quái nhất chính là Lý Duy Nguyên không ra tay g.i.ế.c những người không phục tùng mình, hắn chỉ đưa bọn họ lên một chiếc thuyền lớn, nhưng hắn lại không cung cấp thức ăn hay nước uống để bọn họ trôi dạt ngoài biển, hắn nói muốn bọn họ tự sinh tự diệt.
Phàm chỉ cần là người bình thường cũng đều nhận ra dụng ý này của hắn, tất nhiên đám người đó sẽ không thể sống sót quay trở về.
Hơn nữa nếu Lý Duy Nguyên không muốn bọn họ sống nữa thì cứ trực tiếp ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t cần gì phải làm những việc phiền toái như vậy? Trải qua chuyện này, các thành viên lớn nhỏ trong Hoàng Cực Hội không dám có ý đồ mưu phản nữa, bọn họ nhất nhất tuân theo ý muốn của Lý Duy Nguyên. Thận chí lúc bọn họ nhìn thấy Lý Duy Nguyên còn luôn nơm nớp lo sợ, chẳng ai dám nhìn thẳng Lý Duy Nguyên.
Hiện giờ trong lòng Tiền đại phu cũng vậy, ông ta không dám nhìn thẳng Lý Duy Nguyên, chỉ cung kính lên tiếng, sau đó liền đi theo Cẩn Ngôn.
Nói cũng quái lạ, tuy bây giờ Lý Duy Nguyên đã là tả tướng trong triều đình quyền thế lại vô hạn, nhưng hắn vẫn luôn sống trong một tiểu viện vô cùng hẻo lánh, vật dụng bên trong cũng cực kỳ đơn giản nhìn không giống nơi ở của một vị quyền thần.
Tiền đại phu từng nghe người trong Lý phủ nói qua, bọn họ nói thời niên thiếu Lý Duy Nguyên đã sống ở tiểu viện này, hơn nữa trước kia nơi này vô cùng cũ nát, sau đó được chính tay Tứ tiểu thư trang hoàn lại mới được như hôm nay.
Nhưng cái c.h.ế.t của Tứ tiểu thư khiến cho Lý Duy Nguyên vô cùng đau khổ, tuy rằng Lý phủ có rộng lớn như thế nào nhưng mấy năm qua ngoại trừ sống ở tiểu viện này, thỉnh thoảng hắn sẽ đến Di Hoà Viện, nơi mà Tứ tiểu thư từng sinh sống. Ngoài hai nơi đó ra hắn không muốn đặt chân bước đến nơi nào cả.
Bất quá không hiểu vì nguyên nhân gì trong một năm nay Lý Duy Nguyên không còn đặt chân đến Di Hoà Viện nữa, sau khi tan triều hắn sẽ quay trở về tiểu viên của mình.
Hơn nữa ngày thường hầu hạ ở đây chỉ có đôi phu thể Tiểu Phiến và Cẩn Ngôn, người còn lại chính là cô cô Tiểu Ngọc, còn những nha hoàn hay gã sai vặt khác không được phép bước vào đây dù chỉ nửa bước.
Nghe nói hai năm trước có một nha hoàn mới lớn ỷ mình có chút nhan sắc lại muốn đi quyến rủ Lý Duy Nguyên, cho nên nàng ta luôn tìm cách đưa bữa trưa đến cho hắn, kết quả là bị hắn sai người lôi ra ngoài đánh một trận. Từ đó về sau cũng không còn ai nhìn thấy nàng ta ở Lý phủ này nữa.
Tiền đại phu cũng chưa bao giờ đặt chân đến nơi đây. Trong bảy năm qua không phải Lý Duy Nguyên không sinh bệnh, chẳng qua Lý Duy Nguyên luôn sai ông ta đến đại sảnh lớn xem bệnh cho mình.
Hôm nay là lần đầu tiên ông ta đến nơi ở của Lý Duy Nguyên, cho nên trong lòng ông ta càng cảm thấy khẩn trương. Nhất thời trên lưng cũng toát một tầng mồ hôi lạnh.
Cẩn Ngôn trực tiếp đem đến một cái ghế đặt cạnh giường, hắn ta mời Tiền đại phu ngồi xuống đó.
Tiền đại phu nói hai tiếng không dám nhận, sau đó ông ta lại nói thứ lỗi, cuối cùng mới chịu ngồi xuống. Nhưng ông ta cũng không dám ngồi ngay ngắn trên ghế mà chỉ ngồi phân nửa cái ghế.
Lúc này Tiểu Phiến liền vén màn giường lên, lót một cái gối nhỏ dưới tay vị tiểu thư kia, theo sau nàng ta mời Tiền đại phu bắt mạch.
Tiền đại phu không dám chậm trễ cẩn thận bắt mạch cho vị tiểu thư đang nằm trên giường. Theo sau Tiểu Phiến lại vén cao màn lên cho ông ta xem xét vết thương của vị tiểu thư kia.
Sau khi Tiền đại phu nhìn thấy người nằm trên giường là một vị tiểu thư trẻ tuổi lại còn có nhan sắc. Nhưng nàng vẫn còn hôn mê bất tỉnh, trên trán còn có một vết thương đang chảy máu.
Ông ta có chút kinh ngạc, bởi vì ông ta từng nghe người khác đồn đại Lý Duy Nguyên là một người không gần nữ sắc, vì sao hiện giờ trên giường của hắn lại xuất hiện một vị tiểu thư? Rốt cuộc vị tiểu thư này có lai lịch như thế nào?
Bất quá ông ta không dám hỏi nhiều, sau khi xem xét vết thương liền thu hồi ánh mắt. Tiểu Phiến lại nhanh tay buông màn giường xuống.
Lý Duy Nguyên đang ngồi ở bên ngoài phòng lớn. Vừa rồi lúc Tiền đại phu bắt mạch, hắn cũng thoáng nhìn qua. Mặc dù Tiểu Phiến đã buông màn giường xuống không thể nhìn rõ gương mặt nàng, nhưng ánh mắt hắn vẫn luôn đặt trên người nàng.
Tiền đại phu nín thở bước ra ngoài, lúc này Lý Duy Nguyên đã thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nhìn ông ta, hỏi: " Như thế nào?"
Tiền đại phu không dám ngẩng đầu lên, cung kính trả lời: " Mạch của tiểu thư này rất ổn định, sức khỏe vẫn ổn không có gì nghiêm trọng. Chỉ có vết thương nơi trán nàng phải dùng Dược Cao Tử bôi lên mỗi ngày hai lần, qua vài ngày nữa sẽ tốt lên thôi."
Lý Duy Nguyên lại hỏi: " Khi nào nàng sẽ tỉnh?" Tiền đại phu vẫn cẩn thận lên tiếng: " Vết thương của tiểu thư này không đáng lo ngại, sẽ mau tỉnh lại thôi."
Lý Duy Nguyên gật đầu, theo sau hắn phân phó Cẩn Ngôn đưa Tiền đại phu ra khỏi cửa. Còn bảo Tiểu Phiến lui ra ngoài, sau khi bọn họ rời đi trong phòng chỉ còn lại mình hắn và vị tiểu thư đang nằm trên giường.
Trời đã xế chiều mặt trời cũng sắp lặn. Gió Bắc thổi càng ngày càng lạnh, những bông tuyết rơi phủ đầy cửa sổ tạo ra những tiếng động nhỏ.
Lý Duy Nguyên vẫn ngồi trên thư án đưa mắt về phía gian phòng ngủ. Nhưng màn giường đã được buông xuống, hắn không thể nhìn thấy bên trong phòng, huống hồ chi là tướng mạo của người đang nằm trên giường kia? Dù vậy ánh mắt hắn vẫn luôn đặt ở nơi đó.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nhiên trên giường phát ra động tĩnh. Vị tiểu thư kia đã tỉnh lại còn kêu lên một tiếng rất nhỏ.
Lý Duy Nguyên lại cảm thấy căng thẳng, hắn nắm chặt thanh ghế đến cả mu bàn tay cũng hiện lên gân xanh. Nhưng hắn vần ngồi yên không động đậy, thậm chí vẻ mặt lạnh lùng cũng không thay đổi.
Lúc này một bàn trắng nõn vén màn giường lên, vị tiểu thư đó nghiêng đầu quan sát bên ngoài.
Tuy trời đã tối trong phòng cũng không thắp đèn, chỉ với chút ánh sáng yếu ớt còn sót lại ở bên ngoài cửa sổ, vị tiểu thư đó vẫn có thể nhìn thấy Lý Duy Nguyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-truyen-ta-om-chat-huynh-truong/chuong-111.html.]
Lập tức nàng ta hét lên một tiếng kinh hãi, sau đó lại lên tiếng quát lớn: " Ngươi là ai? Tại sao ta lại ở đây?"
Trong lòng Lý Duy Nguyên lại trầm xuống. Đây không phải là Uyển Uyển, vị tiểu thư đó không phải là Uyển Uyển.
Vừa rồi chỉ cần nhìn vào ánh mắt của vị tiểu đó, trong nháy mắt hắn đã biết người này không phải là Uyển Uyển.
Ngay sau đó, Lý Duy Nguyên không hề để ý đến nàng ta đang quát lớn, hắn đứng lên đi đến cửa phòng, kêu lớn: " Cẩn Ngôn."
Cẩn Ngôn đang ở căn phòng bên cạnh, chờ lúc nào Lý Duy Nguyên gọi mình, hắn ta sẽ lập tức xuất hiện. Hắn ta nhanh chân chạy đến, cung kính hỏi: " Tướng gia, người có chuyện gì muốn phân phó?"
Phía sau Cẩn Ngôn là Tiểu Phiến, nàng ta nhìn thấy sắc mặt Lý Duy Nguyên không tốt lắm, ánh mắt lạnh lẽo gương mặt giận dữ. Nhưng nàng ta cũng không hiểu rõ vì sao Lý Duy Nguyên lại giận dữ như vậy, nàng ta chỉ biết cúi đầu không dám lên tiếng.
Lý Duy Nguyên cũng không lên tiếng, hắn xoay người bước vào phòng. Cần Ngôn và Tiểu Phiến nhanh chóng tiến vào trong.
Vị tiểu thư kia cũng đã bước xuống giường, nàng ta đứng giữa phòng, vừa giậm chân vừa quát lớn: " Các ngươi là ai? Vì sao ta lại ở đây?"
Cẩn Ngôn và Tiểu Phiến cũng không ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, ngay cả Lý Duy Nguyên căn bản cũng không để ý đến nàng ta, hắn chỉ trầm giọng phân phó: " Thắp đèn."
Tiểu Phiến nghe xong liền nhanh tay thắp đèn, sau đó toàn bộ căn phòng đều sáng trưng.
Ánh sáng chiếu khắp phòng, Lý Duy Nguyên chỉ chắp tay đứng ở nơi đó, ánh mắt của hắn giống như ánh mắt của một con diều hâu nhìn chằm chằm Cẩn Ngôn, từ từ lên tiếng: " Ngươi hãy nhìn cho rõ, đây chính là vị tiểu thư đã buột miệng kêu tên ngươi đó sao?"
Trong lòng Cẩn Ngôn đột nhiên kinh hãi. Đại thiếu gia đã phát hiện mọi chuyện, nhưng làm sao đại thiếu gia lại có thể phát hiện được chuyện này?
Cẩn Ngôn vội vàng quỳ gối. Trong lòng Lý Duy Nguyên cũng trầm xuống. Vừa rồi hắn hỏi những lời này, thậm chí Cẩn Ngôn cũng không quay đầu nhìn vị tiểu thư đứng ở đó, Cẩn Ngôn chỉ nhanh chóng quỳ xuống.
Những hành động này của Cẩn Ngôn cũng đủ để chứng tỏ vị tiểu thư này không phải là người hắn ta đã nhìn thấy trước đó.
Lý Duy Nguyên càng giận dữ đạp mạnh hắn ta một cước, sau đó lạnh giọng quát: " Nói."
Tiểu Phiến nhìn thấy Cẩn Ngôn bị như thế liền hô nhỏ một tiếng, cũng vội vàng quỳ xuống. Ngày thường Lý Duy Nguyên đối xử với người ngoài như thế nào cũng chẳng sao, nhưng hắn vẫn luôn niệm tình Cẩn Ngôn từ nhỏ đã đi theo hầu hạ mình, cho nên cũng không gây khó dễ cho Cẩn Ngôn.
Còn về phần Tiểu Phiến, trước kia nàng ta đã từng hầu hạ cho Lý Lệnh Uyển, vì vậy Lý Duy Nguyên đối với phu thê bọn họ cũng khá tốt. Nhưng hôm nay bỗng nhiên Lý Duy Nguyên lại nổi giận như vậy, sắc mặt lạnh lùng nhìn bọn họ, chẳng lẽ hắn muốn g.i.ế.c bọn họ sao?
Cẩn Ngôn bị Lý Duy Nguyên đạp một cái vô cùng đau đớn, hắn ta vội nói: " Thật sự chuyện này nô tài cũng không rõ lắm. Nếu nhìn sơ qua vị tiểu thư này rất giống với vị tiểu thư lúc ấy nô tài gặp trước cửa chùa, kỳ thật khi đó nô tài cũng không thể tài nào phân biệt được, nhưng y phục của hai người khác nhau. Nô tài nhớ rõ vị tiểu thư gặp mặt nô tài nàng chỉ mặc một cái áo tay ngắn màu hồng, cũng với một cái quần bông. Trên áo và quần còn thêu một hình con thỏ nhưng nhìn nó lại không giống như thêu, cũng không biết nó được làm bằng cách nào. Hơn nữa lúc ấy nàng xoả dài không phải là búi tóc. Chuyện này ngay từ đầu nô tài không để chú ý lắm nhưng sau khi trên đường trở về nô tài lại phát hiện ra, cho nên, cho nên nô tài chưa kịp báo chuyện này cho người biết. Xin tướng gia tha tội, nô tài không phải cố ý che giấu."
Lý Duy Nguyên lại đạp mạnh Cẩn Ngôn một phát nữa. Nếu như lời Cẩn Ngôn nói, lúc ấy hẳn là có hai người tướng mạo giống nhau chỉ là cách ăn mặc khác nhau. Người mà hắn bế về không phải là Uyển Uyển, vậy người kia...
Hắn ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài. Hiện giờ trời đã tối lại còn có tuyết rơi, nếu Uyển Uyển vẫn ở trên núi, nhất định nàng sẽ cảm thấy rất lạnh. Nàng lại là người nhát gan trên núi còn có sói hoang, chỉ sợ khi nàng nghe thấy tiếng sói hú, nàng sẽ khóc mất...
Nghĩ đến việc Lý Lệnh Uyển khóc, trong lòng Lý Duy Nguyên đau nhói dường như có một cây kim đang đ.â.m vào.
Hắn xoay người, bước nhanh đến giá áo cầm lấy một cái áo choàng màu xanh đen khoác lên người, sau đó hắn nhanh chân bước ra ngoài, còn trầm giọng phân phó Cẩn Ngôn: " Lập tức dẫn theo vài hộ vệ cùng ta đi đến chùa Thừa Ân."
Lý Duy Nguyên muốn dẫn theo hộ vệ tìm kiếm khắp nơi trên núi, dù một tấc đất cũng không thể bỏ sót. Nếu Lý Lệnh Uyển vẫn còn ở trên núi, tất nhiên hắn sẽ tìm thấy nàng.
Cẩn Ngôn vội vàng đáp ứng, sau đó hắn ta chạy như bay ra ngoài tập trung đám hộ vệ.
Từ nãy đến giờ vị tiểu thư kia luôn chứng kiến mọi người trong phòng không ai ngó ngàng gì đến mình, nàng ta càng tức giận giậm chân không thôi, lớn tiếng nói: " Này, các ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại bắt ta đến đây? Ta nói cho các ngươi biết, biểu ca của ta chính là đương kim hữu tướng của triều đình, các ngươi ai dám động vào ta coi chừng khó bảo toàn được mạng của mình đấy."
Khó khăn lắm Lý Duy Nguyên mới bước đến cửa viện, hắn lại nghe thấy lời nói này, bỗng nhiên hắn quay đầu liếc mắt nhìn về phía nàng ta.
"À," ánh mắt hắn sâu thẩm giống như bóng đêm, giọng nói càng lạnh lùng, " Biểu muội của Thuần Vu Kỳ sao?"
Sau đó hắn liền lớn tiếng phân phó Tiểu Phiến: " Tìm mấy người hầu khỏe mạnh đến đây, đưa vị biểu muội của hữu tướng đại nhân nhốt vào phòng củi. Bỏ đói nàng ta hai ngày, để ta xem xem nàng ta còn đủ sức hô mưa gọi gió ở nơi này của ta nữa không."
Lý Duy Nguyên không màng vị tiểu thư đó la mắng như thế nào, hắn lại căn dặn Tiểu Phiến: " Gọi người đến đây đem hết tất cả chăn đệm trên giường của ta đốt hết đi. Còn có cái áo choàng lông chồn kia nữa cũng đốt luôn đi."Chỉ cần đồ vật nào của hắn bị nữ nhân chạm qua, hắn sẽ không bao giờ dùng lại.
Tiểu Phiến vội vâng một tiếng. Lúc này Lý Duy Nguyên xoay người rời khỏi tiểu viện.
Sau một lúc toàn bộ hộ vệ cùng xe ngựa đã tập trung bên ngoài Lý phủ, trong đêm tối bọn họ cưỡi ngựa thật nhanh đi đến chùa Thừa Ân.
Nhưng tìm kiếm suốt một đêm đến mức lục tung khắp núi, chỉ thiếu đào ba tấc đất lên nữa thôi, vẫn không tìm thấy vị tiểu thư nào ở đây.
DTV
Cẩn Ngôn nơm nớp lo sợ đến bẩm báo chuyện này với Lý Duy Nguyên, hắn ta không dám ngẩng đầu lên nhìn Lý Duy Nguyên.
Hiện giờ mặt trời sắp mọc nhưng sắc mặt của Lý Duy Nguyên vẫn luôn u ám. Sau khi hắn nghe Cẩn Ngôn báo xong, chỉ trầm mặc không nói, chậm rãi nắm chắt roi ngựa trong tay.
Trong nháy mắt hắn lại bình tĩnh suy nghĩ, bởi vì ngày hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, trong đầu hắn lúc này có vô số ý nghĩ xuất hiện.
Tướng mạo giống nhau như đúc nhưng y phục lại khác nhau. Buổi sáng lúc hắn xuống núi còn tình cờ nhìn thấy hai tiểu nha hoàn vẻ mặt nôn nóng, giống như đang tìm một ai đó.
Vừa rồi hắn còn nghe vị tiểu thư kia nói, biểu ca của nàng ta là đương kim hữu tướng...
Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên siết chặt roi ngựa, trầm giọng hạ lệnh: " Mau cho người đi dò xét xung quanh Vĩnh Hoan Hầu Phủ, tìm hiểu xem biểu tiểu thư nhà hắn ta đã quay về chưa. Còn nữa, hãy điều tra xem lai lịch và quan hệ của vị biểu tiểu thư kia với Vĩnh Hoan Hầu phủ là như thế nào, mau báo cho ta biết."