Xuyên vào truyện làm nữ chính - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-07-24 21:04:36
Lượt xem: 41
Có điều giường đất trong nhà lại được thiêu nóng hầm hập, bên trong chăn còn ấm áp dễ chịu, Tiểu béo ú còn đắp chiếc chăn nhỏ ngủ đến khuôn mặt đỏ bừng lên.
Đêm qua là một đêm ngon giấc, mà nói đến cũng kỳ lạ, lúc trước khi cô vừa mới mang thai, còn bị nôn ói vài lần, khi đó chị dâu Trương còn lo lắng, nói cô về sau có thể sẽ còn bị nôn nghén nặng hơn. Không nghĩ đến hiện tại, việc nôn nghén của cô đã hoàn toàn biến mất, ăn cái gì cũng ngon miệng, ngủ cũng ngon giấc, chẳng lẽ đứa bé trong bụng cô lại là một đứa bé rất hiểu chuyện?
Lâm Vãn Thanh vẫn còn đang suy nghĩ miên man, liền nghe thấy trong nhà vang lên tiếng nói chuyện ríu rít, vừa kéo tấm màn ra liền thấy được.
À, thì ra là tuyết rơi, hai anh trai nhỏ Cố Trạch và Cố Tiểu Nhị, còn có Mãn Thương và Lương Thương cùng nhau đắp người tuyết ở trong sân.
Mấy cậu nhóc này làm việc rất có năng lực, làm thành người tuyết rất ra hình ra dáng, còn nhặt mấy cục đá lên làm đôi mắt cho người tuyết, củ cải đỏ thì làm cái mũi.
Cố Tiểu Nhị còn lấy ra khăn quàng cổ của mình, phủ lên trên người tuyết.
Mấy cậu nhóc này đứng nhìn chằm chằm vào người tuyết mới làm xong, luôn cảm thấy giống như thiếu cái gì đó.
Lâm Vãn Thanh ở trong phòng cười, thiếu một cái mũ đỏ nữa.
Cuối cùng thì chỉ có anh trai Cố Trạch là nhìn ra được, nhanh chóng chạy về phòng, cầm lấy một chiếc mũ màu đỏ được thím may cho, đặt vào trên đầu của người tuyết.
Mũ màu đỏ, khăn quàng cổ màu đỏ, phối hợp với người tuyết màu trắng tinh, đẹp xứng đôi đến mức nói không nên lời.
“Đẹp không?”
“Dep.”
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-truyen-lam-nu-chinh/chuong-147.html.]
“Người tuyết của chúng ta khẳng định là người tuyết đẹp nhất ở quân khu này!”
Bọn nhỏ đều đã rời giường, Lâm Vãn Thanh liền mặc thêm áo bông, quần bông, mang một đôi giày làm bằng bông, ấm áp bước ra khỏi nhà.
“Cố Tiểu Nhị vừa thấy thím đi ra, vội vàng kéo cô chạy đến xem: ” Thím mau nhìn hai người tuyết của chúng con tự làm đi”
“Ừm, được lắm, tiếp tục phát huy nhé” Lâm Vãn Thanh cười khen ngợi.
Mấy đứa nhóc kia đều cao ngạo mà dựng thẳng n.g.ự.c lên cao, tỏ vẻ nhất định sẽ cố gắng tiếp tục nỗ lực hơn trước, một cặp người tuyết này vô cùng xinh đẹp.
Bọn nhỏ đều vô cùng thích thím Lâm luôn ôn nhu thân cận với mọi người này, thím Lâm từ trước đến nay đều nở nụ cười, sẽ làm các loại đồ ăn ngon, cũng sẽ không bởi vì đi làm người tuyết, chơi ném tuyết, xuống ao dọc nước, làm do quần áo sẽ trách mắng bọn chúng. Thím Lâm như vậy làm sao mà bọn nhỏ có thể không thích được.
Trong phòng bếp, phó đoàn trưởng Cố đã nấu sẵn một nồi cháo gạo kê, và hấp bánh bao. Bánh bao trong nhà là do Lâm Vãn Thanh mới vừa chưng được, bánh bao thịt heo dưa chua, thịt được trộn với tóp mỡ, ăn vào sẽ nghe thấy hương thơm nức mũi.
Vốn dĩ Cố Hoài An cố ý để cho Lâm Vãn Thanh ở nhà dưỡng thai, việc ăn uống trong nhà có thể để anh đi mua từ nhà ăn về nhà, không rảnh thì sẽ kêu cảnh vệ tiểu Trương giúp đỡ mua về nhà.
Nhưng mà Lâm Vãn Thanh ăn cái gì cũng ngon miệng, ở nhà cũng không có việc gì, công việc ở quân khu lại quá nhiều, cô mang thai tận mười tháng trời, cũng không để cho cảnh vệ Tiểu Trương ngày nào cũng phải chạy qua chạy lại.
Sau đó dứt khoát liền nói rõ cho phó đoàn trưởng Cố biết, những việc nặng nhọc trong nhà cô sẽ không đụng đến, nhưng mà trong nhà cũng không có việc gì quá nặng nhọc, việc ăn uống trong nhà sẽ do cô phụ trách, rốt cuộc thì việc nấu ăn cũng không quá mệt, hơn nữa còn có bọn nhỏ giúp đỡ, mấy người chị dâu cũng khuyên cô nên đi lại nhiều chút có lợi cho em bé.
Cố Hoài An suy nghĩ một lúc, liền gật đầu đồng ý.
Nhưng mà nói thì nói như thế, chỉ cần Cố Hoài An ở nhà, Lâm Vãn Thanh lại giống như cá mặn nằm im một chỗ, cả ngày chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.