Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế - 74
Cập nhật lúc: 2024-07-01 21:01:05
Lượt xem: 328
Đứa cháu nhỏ của ông ta đói đến mức gào khóc khản cả giọng, con dâu gạt nước mắt lên án ông ta vì tranh đoạt quyền hành mà mặc sống c.h.ế.t của cháu nội.
Tần Duệ Đức cảm thấy bất bình, ông ta chống lại Ngô Tấn không chỉ vì tranh giành quyền lực mà còn vì người đàn ông này quá mưu mô thích đầu cơ trục lợi, Tần Duệ Đức sợ Ủy ban tự cứu mà ông ta triệu tập cuối cùng sẽ biến thành một thế lực tà ác.
Bên phía ông ta chủ yếu là những người già ở nhà chăm cháu, người khỏe mạnh trong nhà đã mất tích, những người già bọn họ chỉ có thể cố gắng tập trung lại.
Tổng cộng có ba gia đình.
Ngô Tấn thấy bọn họ tới thì bật cười, người già năm mươi sáu mươi tuổi không c.h.ế.t còn có thể làm cái gì?
Ngô Tấn coi thường, cố ý lấy ra một bịch bánh mì nhỏ, ở trước mặt bọn họ xé bịch bánh mì ra rồi ăn từng miếng từng miếng.
Mọi người ở xung quanh vô cùng hâm mộ.
Tần Duệ Đức dùng sức nuốt nước miếng, nhìn những người già bên cạnh mình, người nào người đó mặt mày xanh xao.
Ông ta ho khan nói: “Phó chủ tịch Ngô, hôm nay chúng tôi tới đây để kiểm tra tồn kho, thật sự không còn đồ ăn sao?”
Ngô Tấn cắn một miếng bánh mì, nói:
“Không có, tôi đang ăn miếng bánh mì cuối cùng, cả ngày hôm qua tôi cũng phải nhịn đói.”
Một tiếng “bụp” vang lên, một ông già khoảng sáu mươi vỗ bàn: “Cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu, ai mà không biết cậu đang lén lút dấu đồ cho riêng mình!”
“Ngô Tấn, cậu làm gì trời biết đất biết đấy, cậu sợ bản thân sẽ bị báo ứng sao?”
Ngô Tấn bật cười: “Tôi có làm gì đâu, sao lại bị báo ứng chứ? Nếu ông trời có mắt thì đã không mưa nữa rồi.”
“Hơn nữa, ông cũng không phải người trong khu dân cư của chúng tôi, là vì nghỉ hè nên mang cháu nội tới đây tìm lãnh đạo Tần đúng không?”
“Còn chẳng phải là người trong khu dân cư này thì thì ông có tư cách gì lên tiếng ở đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-tieu-thuyet-mat-the/74.html.]
“Cậu!” Ông lão tức đến mức đỏ mặt tía tai.
Tần Duệ Đức vội vàng giữ lấy ông ta: “Thuốc điều trị bệnh tim của ông hết rồi, đừng dày vò bản thân nữa.”
Sau khi trấn an ông bạn già ngồi xuống, Tần Duệ Đức chuyển hướng sang Ngô Tấn: “Được rồi, nếu cậu đã nói hết đồ ăn thì chúng ta cũng phải đi tìm thức ăn, cậu có ý tưởng gì không?”
Ngô Tấn thờ ơ nói: “Còn làm được gì chứ? Kết nạp thêm thành viên mới.”
Tần Duệ Đức ngẩn người: “Kết nạp thêm thành viên mới là sao, làm sao để kết nạp?”
Ngô Tấn cười nói: “Ngoại trừ tầng mười tám, tất cả những người khác đều là đối tượng kết nạp của chúng ta, tôi đã nói với đám đàn em của mình rồi, sáng nay sẽ chiêu mộ tầng năm và tầng sáu trước, buổi chiều sẽ đến tầng bảy, đi chào hỏi từng hộ, từng gia đình.”
Tần Duệ Đức: “Cậu có ý gì, bọn họ không hề muốn gia nhập, cậu muốn cướp đồ ăn của bọn họ?”
Ngô Tấn nói: “Sao lại nói như vậy chứ?
Đối mặt với thiên tai, tất cả gia đình cùng đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau không tốt sao?”
Sắc mặt Tần Duệ Đức tái đi, đứng dậy khỏi ghế: “Ngô Tấn! Cậu đang phạm pháp đó, cậu không thể làm như vậy!”
Ngô Tấn liếc ông ta một cái, hờ hững cất giọng: “Trước đây phá cửa chẳng phải cũng là phạm pháp sao, nhưng không phải ông cũng đồng ý ư?”
“Bây giờ mọi người đã sắp c.h.ế.t đói rồi, chẳng lẽ ông còn không chịu đồng ý với cách của tôi?”
“Không đồng ý cũng được, vậy ông và cháu nội ông sẽ lấy cái gì để ăn đây?”
Ánh mắt Tần Duệ Đức nhìn về phía mọi người.
Hầu như tất cả bọn họ đều chạy từ khu biệt thự tới đây, bình thường số lần gặp nhau không nhiều cũng không ít, ngày xưa ai nấy cũng áo mũ chỉnh tề, còn có người hằng năm làm không ít việc từ thiện.
Bây giờ, ngay cả hai gia đình thân với ông ta nhất cũng không dám nhìn ông ta.
Trong lòng Tần Duệ Đức cảm thấy khó chịu, nói với một đứa cháu: “Tiểu Lâm, cậu không đi theo tôi, tôi cũng không trách cậu, nhưng cậu cũng đồng ý cướp đồ ăn của người khác sao?”